[Dịch]Tinh Không Chi Dực
Chương 59 : Anh có hối hận không?
Ngày đăng: 12:05 07/09/19
Thụy Sâm day day đôi mắt đã mỏi nhừ, đưa ánh mắt rời khỏi màn hình hệ thống thông tin chiến thuật, qua hơn một tiếng đồng hồ nỗ lực, cậu cũng đã thuộc lòng toàn bộ tuyến đường rút lui từ căn cứ Sen đến trạm không gian KJZ-11, trong đó không chỉ bao gồm tọa độ các cổng siêu không gian mà còn có thông tin về các dải vân thạch, tinh vân, dải năng lượng v.v… Giờ đây dù có nhắm mắt Thụy Sâm vẫn có thể tưởng tượng ra đầy đủ chi tiết của tuyến đường, chắc chắn sẽ không xảy ra tình trạng khoanh tay không biết làm gì như khi phát hiện không có tàu Odyssey tiếp đón lúc trước.
Những thông tin đó nguyên là thông tin mật có độ bảo mật cao, nhưng khi Thụy Sâm kể lại những khó khăn mà mình đã trải qua, lấy đó làm lý do đề xuất yêu cầu, Diêu Phi Luân chỉ hơi suy nghĩ một chút rồi thoải mái đồng ý, cô cấp cho cậu những quyền hạn cần thiết để tra cứu thông tin, tuy chỉ giới hạn trong tuyến đường giữa hai căn cứ nhưng đối với Thụy Sâm như thế cũng đủ rồi, dù sao cậu cũng không định làm một chuyến du lịch đến Địa Cầu Liên Bang, biết nhiều cũng chẳng để làm gì.
Ngả người dài trên chiếc ghế tựa, Thụy Sâm hơi thất thần nhìn chằm chằm vào trần nhà, hôm nay cậu biết được thêm nhiều điều, những thứ đó đòi hỏi cậu phải có thời gian để tiêu hóa chúng. Nhớ lại cuộc nói chuyện ban nãy, Thụy Sâm thực không biết nên khóc hay nên cười, gặp lại Diêu Phi Luân cùng trung đội Lam Thiên Sứ cũng đủ khiến cậu giật mình, không ngờ trung đội trưởng trung đội Lam Thiên Sứ, người mà cậu vẫn thường hy vọng có cơ hội giao chiến một lần nữa lại là người cùng hợp tác với cậu mấy ngày liền, thiếu tá Sonia, hơn nữa hai người lại hoàn toàn không biết thân phận của đối phương. Khi nghe được sự khẳng định từ Chương Tiểu Tinh, Thụy Sâm lập tức đờ người ra tại chỗ như một thằng ngốc! Quá mất mặt đi!
“Đang nghĩ gì vậy? Trung úy!” Một giọng nói vang lên từ sau lưng cậu.
“Không có gì, chỉ hơi cảm khái thôi.” Đang mải mê suy nghĩ Thụy Sâm không chú ý người đứng sau lưng mình là ai, cậu chỉ thuận miệng trả lời một câu, sau đó cậu mới chợt giật mình nhận ra đó là giọng nói của Phi Luân.
“Thuyền trưởng!” Tuy hơi ngạc nhiên nhưng cậu cũng vội đứng dậy.
“Cứ ngồi xuống đi, anh đã nhớ cả rồi chứ?” Cô gái chỉ tay lên màn hình hỏi.
“Vâng, đã nhớ cả rồi, xin cám ơn.” Thụy Sâm cảm kích gật đầu đáp.
“Thực ra anh cũng không cần phải như thế, tàu Đại Thiên Sứ chỉ còn cách căn cứ Sen có ba tiếng hành trình nữa thôi, phía sau lưng chúng ta có lẽ không có hạm đội Đế Quốc truy kích, nói cách khác, cơ bản là chúng ta an toàn rồi.”
“Có thể là như thế! Nhưng chuẩn bị thêm một chút cũng không sao, nếu như tôi biết từ trước con đường rút về căn cứ Sen thì đã không bị động đến vậy. Trên thế gian này có biết bao nhiêu là việc không xảy ra theo ý muốn của chúng ta.” Thụy Sâm nhìn cô gái một cái rồi nói tiếp. “Hôm nay nếu không có trung đội Lam Thiên Sứ đến kịp thời chắc tôi đã tan xác ngoài đó rồi, tôi nợ cô một mạng.”
“Chúng ta coi như là hòa, anh cũng đã từng tha mạng cho tôi một lần, còn nhớ không?” Cô gái lắc lắc đầu, không vừa lòng với cách nói của cậu.
Thụy Sâm nhìn trộm cô gái một cái, nét mặt cô rất nhìn tĩnh, nét kích động và bi thương khi biết cậu chính là người bắn hạ các thuộc hạ của mình không còn trên gương mặt xinh đẹp nữa. Do dự một chút, Thụy Sâm nói tiếp. “Thuyền trưởng, thật sự xin lỗi, tôi… tôi lúc đó thực sự là bất đắc dĩ, cũng chẳng còn cách nào khác…”
“Đừng nói nữa, trung úy! Hôm nay anh đã nói quá nhiều câu xin lỗi rồi.” Phi Luân nhẹ nhàng nói. “Đó là chiến tranh, khi ấy anh cũng không biết họ là ai phải không. Tôi cũng là một phi công, cũng đã từng bắn hạ không ít chiến đấu cơ của Đế Quốc, cũng không biết đã có bao nhiêu người oán hận tôi, nhưng đã là quân nhân, chúng ta cần phải có sự giác ngộ đó. Chiến tranh là thế, không giết người thì sẽ bị người giết. Trung úy, tôi nghĩ khi anh khai hỏa chắc cũng không mải nghĩ xem người ngồi trong khoang lái kia có thù oán gì với mình hay không và vì sao mình phải giết anh ra chứ?”
“Đương nhiên là không, nếu thế tôi đã nằm dưới mồ lâu rồi.” Thụy Sâm cũng chẳng lạ gì với quy luật của chiến tranh.
“Do đó anh cũng không cần phải nghĩ mãi về điều đó, tôi cũng không có ý trách anh, hiểu không?”
“Cám ơn cô, thuyền trưởng.” Thụy Sâm cảm kích nói, cậu cảm thấy như khối đá đè nặng trong lòng chợt biến mất, cậu không muốn lưu lại ấn tượng xấu trong lòng cô, thực sự mà nói Thụy Sâm cảm thấy rất có tình cảm với cô gái.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, kỹ thuật không chiến của anh cũng không tồi, hiếm người có thể khiến cho “mèo con” của chị Sonia bị thương đấy, chả trách họ không phải là đối thủ của anh.”
“Thực ra tôi cũng chỉ ăn may thôi, đó cũng là đầu tiên tham chiến của tôi, không ngờ lại gặp lính của cô.” Thụy Sâm nghĩ lại cũng thấy lạ. “Lần thứ hai tác chiến thì lại rơi vào ổ phục kích của thiếu tá Sonia. Cô nói có lạ không, sau khi rời khỏi Đế Quốc ra nhập Đồng Minh thì lần hành động đầu tiên lại hợp tác với các cô, vũ trụ này xem ra cũng không lớn lắm, hoặc có thể nói tôi cùng trung đội Lam Thiên Sứ thực sự rất có duyên.”
Duyên phận? Cô gái khẽ đỏ mặt nghĩ thầm, cái từ này có nhiều tầng nghĩa a! Hắn đang nói về tầng nghĩa nào thế?
Định thần lại cô hỏi. “Sau này sao anh lại rời khỏi Đế Quốc, ra nhập quân phản kháng Đồng Minh?”
“Cũng chẳng có việc gì lớn.” Thụy Sâm cười khổ một tiếng rồi kể lại chuyện mình giết chết thiếu tá Steve ở Haynie, sau đó bị vu hãm ra sao, rồi thì quân Đồng Minh đã cứu cậu cùng các nhân viên của công ty Đế Khang như thế nào, sau đó thì tham gia kế hoạch Cáo Lửa…
“Nghe ra thì anh bị bức bách mới tham gia Đồng Minh, thế đã có bao giờ anh hối hận về điều đó không?” Cô gái nhẹ nhàng hỏi.
“Hối hận? Không bao giờ! Tôi có thể nói đã nhìn thấu rồi, cái Đế Quốc này đã đến lúc phải lột xác, còn nói về bị bức bách, tuy thời gian ở bên Đồng Minh không nhiều nhưng không phải tôi không thấy điều gì, bị bức bách đâu phải chỉ có mình tôi? Chỉ riêng ở trạm không gian KJZ-11 đã có bao nhiêu người bị bức bách bởi Đế Quốc. Trước giờ không biết thì thôi, nhưng đã nhìn thấy bộ mặt thật của Đế Quốc, tôi nghĩ mình phải làm điều gì đó, tuy không nhiều nhưng dù sao cũng hơn là không làm gì!” Thụy Sâm càng nói càng bình tĩnh, giọng nói cũng không cao như lúc đầu nữa. “Ra nhập quân phản kháng Đồng Minh là điều tốt nhất mà tôi đã làm đến giờ này, thuyền trưởng.”
Phi Luân cũng không nói gì nữa, từ lời nói của Thụy Sâm cô nhận ra sự quyết tâm và kiên định trong con người anh, cô chỉ cảm thấy mình thật hạnh phúc khi sống dưới sự lãnh đạo của Liên Bang đồng thời càng thêm khâm phục nhưng người như Thụy Sâm, bọn họ mới thật sự là những người chiến đấu vì tự do, cô cảm thấy vinh hạnh được kề vai chiến đấu cùng họ.
“Thụy Sâm, trong những trường hợp không chính thức cứ gọi tôi là Phi Luân cũng được, như Chương Tiểu Tinh vẫn gọi ấy.” Cô gái nhẹ giọng nói.
“A… Vâng… Phi Luân…” Thụy Sâm không khỏi cảm thấy trong lòng rung lên, cậu có thể nhận ra thái độ của cô gái đối với cậu đã có sự thay đổi đáng kể, điều đó khiến cậu không nén được niềm vui dâng lên trong lòng.
“Sắp đến căn cứ Sen rồi, tàu Đại Thiên Sứ sẽ dừng lại đó một thời gian ngắn để bổ sung sau đó sẽ đưa một số nhân viên kỹ thuật quan trọng đến trạm không gian KZJ-11 để gặp tướng quân Martin và đội trưởng Sonia, thời gian còn dài, anh nên đi nghỉ đi.”
“Vâng thưa thuyền trưởng.” Thụy Sâm cao giọng đáp.
“Hả? Anh vừa gọi tôi là gì?” Cô gái giả vờ nổi cáu.
“Xin lỗi, Phi Luân.” Thụy Sâm xấu hổ cười cười…
----------------------------------------------
Căn cứ Sen của Đồng Minh đặt trên một vệ tinh tương đối lớn, nó chuyển động quanh một hành tinh với bề mặt đầy những bãi nhầy, các kỹ thuật viên của Đồng Minh đã tìm cách đào một cái hầm lớn bên dưới bề mặt cứng cả vệ tinh, sau đó thiết kế toàn bộ cơ sở bên trong.
“Tháp điều khiển căn cứ Sen, đây là tuần dương hạm Đại Thiên Sứ, xin được cập bến.”
“Nghe rõ, đây là căn cứ Sen, hoan nghênh các cô trở về bình an, những người đẹp trên tàu Đại Thiên Sứ, tướng quân Martin vẫn theo sát mọi diễn biến của các cô, tàu Đại Thiên Sứ có thể vào bến đỗ số 2, cửa vào đã được mở.”
“Đại Thiên Sứ nghe rõ!”
………………………
Tuần dương hạm Đại Thiên Sứ dừng lại ở bến đỗ số 2 của căn cứ, Thụy Sâm không nén nổi sự vui mừng trong lòng, cuối cùng cậu cũng đã về đến căn cứ của mình, kế hoạch Cáo Lửa tuy phát sinh nhiều vấn đề nhưng chỉ có sợ mà không gặp nguy, cuối cùng cũng đã có một kết cục viên mãn.
Cánh cửa tàu từ từ mở ra, Thụy Sâm theo sau Diêu Phi Luân và Chương Tiểu Tinh là người thứ ba rời tàu, các cô gái của trung đội Lam Thiên Sứ đi sau cậu. Vừa bước xuống đất, Thụy Sâm đã dậm mạnh chân xuống mặt sàn kim loại, tuy nó cũng chẳng khác gì với sàn hangar trên tàu Đại Thiên Sứ như tâm trạng của Thụy Sâm rất khác.
“Làm cái quái gì thế? Anh cả đời chưa lên bờ lần nào chắc?” Chương Tiểu Tinh lườm cậu một cái.
“A… A… A…, cái này không giống thế, nếu như cô đã từng có lúc suýt nữa toi mạng trong vũ trụ, cô sẽ hiểu cảm giác của tôi bây giờ!” Thụy Sâm cũng không cáu, bây giờ tâm trạng của cậu rất thoải mái.
“A! Có chuyện gì thế? Sao mọi người như sắp dọn nhà vậy?” Nhìn xung quanh, Thụy Sâm phát hiện tình huống có vẻ như không bình thường, trên bến tàu có quá nhiều người, những người lính của Đồng Minh đang tất tả phối hợp với các thủy thủy để chuẩn bị chuyển hàng hóa lên tàu, chỉ cần chờ lên, các tàu vận tải, tàu con thoi cũng đã trong tư thế sẵn sàng rời bến, tất cả tuy gấp rút nhưng vẫn được điều phối nhịp nhàng, không có sự hoảng loạn.
“Cũng không có gì, chỉ là chuẩn bị rút khỏi căn cứ thôi, khi bọn tôi xuất phát thì mọi người đã tiến hành công việc rồi, do tuần dương hạm Odyssey từ căn cứ này xuất phát, vị trí chạm trán với Đế Quốc cũng ngay gần đây nên để đề phòng Đế Quốc tập kích không thể không chuẩn bị sớm.” Diêu Phi Luân giải thích cho cậu.
“Vậy việc chuẩn bị kéo dài đến bao giờ?”
“Cho đến khi hạm đội Đế Quốc xuất hiện hoặc tìm thấy chứng cớ xác minh hạm đội Đế Quốc không tấn công nơi đây thì thôi.” Phi Luân chợt ngừng lời. “Vân Vân?”
“Cô Phi Luân…” Một cô bé vui vẻ nhảy chân sáo chạy về phía họ.
“Vân Vân ngoan quá, đã biết ra đón mọi người rồi…”
“Lại đây, để cô bế nào…”
Thụy Sâm nhìn đám con gái vây lấy Vân Vân cười hớn hở, khẽ thè lưỡi, cậu cũng không ngờ cô bé lại được yêu quý đến thế, những điều đó cũng khiến Thụy Sâm nhẹ cả người, đám con gái đó chuyển sự tập trung sang mục tiêu khác là quá tốt, do câu chuyện giữa cậu, Phi Luân và thiếu tá Sonia bị Chương Tiểu Tinh phát tán khắp tàu nên Thụy Sâm trên tàu Đại Thiên Sứ trở thành mục tiêu của mọi người, đám con gái nhìn thấy cậu khi thì che miệng cười, khi thì hỏi cái này cái khác để trêu cậu, hơn nữa những vấn đề đó cực kỳ quái dị kỳ quặc, cực khó trả lời, câu nào cũng khiến Thụy Sâm dở cười dở khóc.
“Chú Nepali Gore…” Cô bé Vân Vân rất nhanh mắt, chỉ nhìn quanh đã nhận ra Thụy Sâm.
“Vân Vân, lâu quá rồi không gặp, có nhớ chú không.” Thụy Sâm vui vẻ đi đến đứng cạnh Yaxiliya, người đang bế cô bé.
“Ứ! Cháu không nhớ!” Cô bé khẽ cắn đầu ngón tay, thỏ thẻ trả lời, nhưng câu trả lời của nó khiến Thụy Sâm muốn đập đầu vào tường.
“A? Sao lại thế? Vân Vân, nói cho cô nghe nào?” Chương Tiểu Tinh phát huy khả năng châm chọc của mình.
“Bởi vì chú ấy hay nói dối, chú ấy rõ ràng biết cô Phi Luân mà lại nói với Vân Vân là không biết, còn không biết trân trọng cái lắc tay cô ấy tặng cho, đã không thành thật lại còn phụ tấm chân tình của cô Phi Luân, là người phụ bạc, hoa tâm!”
Ha… Ha… Ha……. Đám con gái cười nghiêng cười ngả, suýt nữa thì đứng không vững, chỉ khổ cho Thụy Sâm và Diêu Phi Luân, cô gái ngay lập tức đỏ mặt tía tai, còn Thụy Sâm thì ngớ cả người, ông trời ạ, con bé mới có chín tuổi làm sao biết nói mấy câu đấy? Ai đã dạy nó thế? Lúc này Thụy Sâm chỉ muốn khoan một lỗ trên sàn kim loại rồi chui luôn xuống cho khuất mắt.
Đúng lúc cậu đang xấu hổ muốn chết, đột nhiên một loạt âm thanh báo động vang lên lê thê khắp cầu tàu, truyền đi khắp tất cả các ngóc ngách của căn cứ Sen.