[Dịch]Tinh Không Chi Dực

Chương 64 : Hẹn hò.

Ngày đăng: 12:05 07/09/19

Mãi đến khi nhìn thấy chiếc chiến hạm màu xanh quen thuộc hiện lên trước mắt, Thụy Sâm mới cảm thấy nhịp đập của tim trở lại bình thường, cậu điều khiển chiếc Tia Chớp lướt tới đón đầu đồng thời mỏ thiết bị liên lạc. “Cám ơn trời đất, mọi người vẫn bình yên vô sự, chúng ta thành công rồi!” Thụy Sâm sung sướng nói. “Làm tốt lắm, trung úy, bây giờ thì trở lại tàu thôi!” Phi Luân khẽ cười cười với chàng trai, nụ cười như một đóa bách hợp nở rộ, ẩn chứa vẻ quyến rũ mê người, chỉ một nụ cười cũng đủ khiến Thụy Sâm nhộn nhạo trong lòng, không khỏi khẽ rên một tiếng. Nuốt nuốt nước bọt, coi như thông cổ họng, Thụy Sâm mới nói được. “Đại Thiên Sứ, Tia Chớp 04 xin được hạ cánh!” “Nghe rõ! Tia Chớp 04, hạ cánh ở hangar số 1, chào mừng đã trở lại.” Chiến đấu cơ vừa dừng lại, Thụy Sâm lập tức mở khoang lái nhảy xuống, bởi vì cậu thấy các cô gái đã vây lấy chiến đấu cơ, dẫn đầu là Chương Tiểu Tinh, nhưng nhìn khuôn mặt nặng như chì của cô, Thụy Sâm không cho rằng đó là lễ hoan nghênh, nếu có hoan nghênh đi chăng nữa, chắc chắn cũng không thiếu một trận giáo huấn. Quả nhiên cậu vừa chạm đất, tiếng Chương Tiểu Tinh đã vang lên như súng máy bắn nhanh, cô gái bước tới với khí thế hung hãn. “Anh thấy mình ngon lắm có phải không? Vừa cho làm phi đội trưởng đã cong đuôi lên trời rồi! A ha! Muốn thể hiện anh hùng hả? Hay chán cơm thèm đất thích nghe kèn rồi? Lái một chiếc chiến đấu cơ lao thẳng vào giữa phi đội của Đế Quốc, anh nghĩ mình là Superman hả??? Gào rát cổ bảo anh giảm tốc, anh lại còn giả điếc, muốn làm anh hùng, sao lúc trước không lao ra tay bo với cả hạm đội Đế Quốc đi, còn để bọn này phải lê xác đến cứu làm gì?...” Thụy Sâm tự biết mình đuối lý, trước hỏa lực cấp tập của cô gái, cậu chỉ có thể nhỏ giọng phân bua. “Dù sao thì cũng không bị làm sao mà? Tôi cũng lo cho mọi người thôi, bây giờ mọi người đều quay về yên ổn rồi, có ai bị làm sao đâu!” “Anh lại còn có lý nữa hả? Nói cho anh biết, cái kiểu của anh hôm nay người ta gọi là chó ngáp phải ruồi, tôi biết kỹ thuật của anh rất xuất sắc, nhưng chiến tranh không phải là chỗ của những anh hùng lấy một chọi trăm, đừng có nghĩ rằng lần nào cũng gặp những đối thủ như hôm nay, lần nào ý đồ của anh cũng thành công! Hừ! Nếu hôm nay đối diện với anh là đội trưởng, là đối thủ cỡ như trung đội Lam Thiên Sứ bọn này, nói cho anh biết, đến chết lúc nào anh cũng không biết được đâu…” Thụy Sâm không dám trả lời nữa, một phần là do cô gái nói đúng, phần nữa là mặc dù hơi ác khẩu nhưng những gì cô nói cũng là lo cho cậu, Thụy Sâm không dở hơi đến mức cãi lại ý tốt của người ta. Nghĩ lại những gì Chương Tiểu Tinh nói, Thụy Sâm không khỏi rùng mình ớn lạnh, đúng là nếu hôm nay phía đối diện của cậu là các cô gái này, nếu cậu dám một mình một ngựa xung phong, cái đó tuyệt đối có thể nói là hành vi của kẻ chán sống đến tận cổ, đến hôm nay Thụy Sâm vẫn còn nhớ như in kỹ thuật điều khiển và xạ kích của thiếu tá, nhớ lại hôm đó, Robert Parnell đã bị bắn hạ như thế nào! “Tiểu Tinh, đừng nói nữa! Anh ấy cũng xuất phát từ lòng tốt, lo cho bọn mình mà!” Yaxiliya khẽ kéo ống tay áo bạn. “Tao biết!” Chương Tiểu Tinh cảm thấy xả gần hết cơn tức, cô gái lườm Thụy Sâm một cái. “Chính vì thế mà tao mới nói, nếu hắn có ý đồ xấu, tao một tiếng cũng không thèm hé môi, cho thằng cha tự cao tự đại nào đó nếm quả đắng.” “Được rồi, được rồi, không có chuyện gì nữa, mọi người đều đã về an toàn, có thể nói là một lần yểm hộ rút lui thành công.” Một cô gái khác, Alice cũng bước lên khuyên giải. “Đúng thế! Đúng thế! Nói cho cùng tôi còn chưa kịp cám ơn cô nữa kìa, hôm nay phía sau lưng tôi nhớ có cô yểm hộ nên mới không có chuyện gì.” Thụy Sâm cũng nhân cơ hội bắn mấy phát đạn bọc đường. “Đó là chuyện đương nhiên! Không nhìn thấy tôi là ai sao? Nói cho anh biết, được một thượng úy như tôi là số 2 cho anh là phúc từ kiếp trước để lại đấy. Đi nào!” “Đi đâu?” “Lên phòng chỉ huy bàn giao! Tôi đã đáp ứng một người ở đó là sẽ mang anh quay lại, hôm nay coi như hoàn thành nhiệm vụ, một cọng lông chân cũng không thiếu.” Trong tiếng cười như nắc nẻ của đám con gái, Thụy Sâm xấu hổ gãi gãi đầu. “Ách! Cái đó… Thôi đi có được không?” “Trêu anh một câu mà còn tưởng thật hả?” Chương Tiểu Tinh phì cười nói. “Chẳng nhẽ anh định đóng đô ở cái hangar này? Chiến đấu xong rồi thì đi nghỉ ngơi, có trời mới biết được sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo. Đương nhiên, nếu anh định đến phòng chỉ huy bọn này cũng không ý kiến, tôi đã nói rồi, cơ hội phải do mình chớp lấy, chỉ là xem anh có đủ dũng khí không thôi.” “Tôi… Tôi… Tôi đi nghỉ trước, phòng chỉ huy sẽ đến sau đi.” Thụy Sâm vừa dứt lời là đã biết nói sai rồi, chỉ tiếc là không sao thu lại được. “Nghe thấy chưa? Mọi người nói xem câu sau là có ý gì?” Chương Tiểu Tinh chộp ngay lấy nửa câu sau của Thụy Sâm. “Tôi… Tôi đến phòng chỉ huy trước, Không… Không…, tôi đi nghỉ đây.” Người trẻ tuổi dù sao da mặt cũng còn non, Thụy Sâm cũng không phải là ngoại lệ, bị Chương Tiểu Tinh nắm đúng chỗ yếu khiến mặt cậu đỏ đến tận chân tóc, cậu vội cải chính nhưng trong cơ hoảng loạn lại nói nhầm lần nữa. Không dám nói nhiều, Thụy Sâm vội vàng chào qua mọi người rồi chạy vội về phía cửa hangar, mãi đến khi xuyên qua một lần hành lang cậu vẫn còn nghe thấy sau lưng vọng lại tiếng cười giòn giã của các cô gái. Hô! Thụy Sâm dừng lại đưa ống tay áo lau mồ hôi trên trán, các cô nàng này không hổ danh là tinh anh, đã thông minh lại nhanh nhạy, xem ra cũng sắp thành tinh cả rồi, đối phó xem ra cực khó. Phía trước là một ngã tư, Thụy Sâm dừng lại do dự, nhớ lại lời Chương Tiểu Tinh nói lúc nãy, cậu hơi đỏ mặt nhưng bước chân không tự chủ được bước đi theo sự chỉ dẫn của con tim, con đường ấy Chương Tiểu Tinh đã dẫn cậu một lần, nó đi thẳng lên phòng chỉ huy. Cánh cửa tự động im lìm mở ra trước mặt Thụy Sâm, bên trong vẳng ra một giọng nói quen thuộc. “Chờ một chút, Amy, chờ thêm hai phút nữa, hạm đội của Đế Quốc không thể đến cổng siêu không gian nhanh thế được, chúng ta cứ chờ đến cự ly lớn nhất của ngư lôi mới phóng, kéo dài thêm được phút nào hay phút nấy…” “Thuyền trưởng!” Lấy hết bình tĩnh, Thụy Sâm bước vào lên tiếng. “Đế Quốc vẫn chưa đuổi theo sao?” “Chưa, hạm đội địch chưa thể nhanh chóng đến cổng siêu không gian được, chiến đấu cơ của Đế Quốc lại không có khả năng xuyên siêu không gian như Tia Chớp.” Cô gái liếc nhìn Thụy Sâm một cái rồi hỏi nhỏ, “Anh không đi nghỉ một chút sao?” “Tôi không mệt lắm.” Thụy Sâm lắc đầu nói. “Chúng ta bây giờ đi đâu? Vẫn tiếp tục hộ tống đội tàu vận tải sao?” “Không, chúng ta đã chia tay với họ, tàu Đại Thiên Sứ đi thẳng đến trạm không gian KZJ-11 phối hợp với hạm đội của tướng quân Martin, chúng ta đã mất quá nhiều thời gian rồi nên cần nhanh chóng bù lại.” Vẫn nhìn lên màn hình, Phi Luân nói tiếp với giọng khâm phục. “Chỉ huy căn cứ Sen từ tàu DL-16 gửi đến cho anh lời cám ơn của cá nhân ông, anh làm tốt lắm, không những hoàn thành nhiệm vụ mà còn đưa được tất cả mọi người về an toàn, tôi lúc đầu cứ lo không biết chúng ta sẽ tổn thất bao nhiêu người mới hoàn thành được nhiệm vụ yểm hộ.” “Có lẽ là nhờ may mắn thôi, chỉ là vừa rồi vẫn nghe Chương Tiểu Tinh “dạy dỗ” cho một trận.” Thụy Sâm buồn buồn nói, tuy biết cô gái cũng chỉ muốn tốt cho cậu nhưng dù sao cũng vẫn khó chịu một chút. Phi Luân cười khẽ, cô gái đương nhiên hiểu vì sao Chương Tiểu Tinh lại to tiếng, cô khẽ nói. “ Tiểu Tinh tuy hơi ác khẩu nhưng dù sao nó nói cũng đúng đấy! Hôm nay anh lợi dụng ưu thế rada trên Tia Chớp rất tốt, bố trí chiến thuật tạo thế cũng rất thành công, chọn thời điểm rút lui cũng chuẩn xác. Nhưng việc anh bỏ rơi đội ngũ lao lên trước là mạo hiểm một cách mù quáng, tôi biết anh cũng là lo cho mọi người, nhưng anh phải nhớ rằng, đã cùng xuất kích với nhau thì mọi người là một tập thể, không chiến không phải là việc riêng của anh, phải đồng tâm hiệp lực phối hợp tác chiến mới có thể bảo vệ mọi người an toàn. Nói như hôm nay, nói dại nếu như phi đội trưởng như anh, ngay trong lần chạm trán đầu tiên không may bị bắn hạ, sự ảnh hướng đến tâm lý của các thành viên phi đội như thế nào? Nếu không có rada trên Tia Chớp, làm sao phát hiện sớm được thê đội hai của Đế Quốc, đến khi bị bọn chúng đột kích quấn lấy trong không chiến, anh thử nghĩ xem hôm nay có bao nhiêu người sẽ phải nằm lại trên chiến trường?” “Tôi biết là mọi người nói đúng nên tôi mới…” Những gì Phi Luân nói khiến Thụy Sâm cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cậu định nói gì đó nhưng Amy đã cắt ngang lời cậu. “Thuyền trưởng, đã đến cự ly xa nhất để có thể phóng ngư lôi, đã phóng được chưa?” “Phóng!” Phi Luân quay đầu lại lập tức hạ lệnh. “Nghe rõ!” Amy ấn lên mấy cái nút trên bàn điều khiển trước mặt rồi nói. “Ngư lôi đã phóng!” Thụy Sâm đưa ánh mắt nhìn lên màn hình lớn, hai điểm màu hồng lần lượt xuất hiện phía sau tàu, nối đuôi nhau lao về phía cổng siêu không gian, dần dần chúng biến mất, trong màn đêm đen kịt của vũ trụ thấp thoáng hiện lên hai quầng sáng rồi mọi thứ lại trở lại bình thường. “Trúng mục tiêu, thuyền trưởng.” Amy nhìn những số liệu báo về trên màn hình rồi nói. “Tốt! Bây giờ chúng ta tạm thời không phải lo đến Đế Quốc nữa.” Phi Luân gật đầu nói rồi đứng dậy. “Amy, thiết lập hành trình cho tàu đi với tốc độ nhanh nhất đến trạm không gian KJZ-11, tôi đi nghỉ một chút, có chuyện gì thì gọi ngay cho tôi.” “Rõ! Thưa thuyền trưởng!” Cô gái nhìn Thụy Sâm đang đứng bên. “Trung úy, còn có chuyện gì nữa không?” “Không, không có gì!” Thụy Sâm làm gì còn chuyện gì, cậu lên đây hôm nay với “ý đồ xấu” mà! Hai người lặng lẽ bước ra khỏi phòng điều khiển, Thụy Sâm nhìn xung quanh không có ai, lấy hết can đảm nói. “Thuyền trưởng, nếu như cô không có chuyện gì, chúng ta đi uống một ly có được không?” Cô gái dừng bước, đưa mắt nhìn dáng điệu cục súc bất an của Thụy Sâm với vẻ cười cười. “Anh đang định hẹn hò tôi hả?” “Đúng thế!” Một liều ba bảy cũng liều, Thụy Sâm đã nói ra đương nhiên không lùi bước, nhìn thẳng vào đôi mắt cô gái, cậu nói. “Không biết tôi có được cái vinh hạnh đó không, tiểu thư Phi Luân?’ Cô gái khẽ cười, tránh ánh mắt nóng bỏng của chàng trai. “Tôi cũng chẳng phải là công chúa tôn kính hay tiểu thư cao sang đài các gì, có gì mà không được chứ? Thêm nữa hôm nay biểu hiện của anh cũng không tồi, coi như là phần thưởng đi.” “Quá tốt!” Nét sung sướng của Thụy Sâm hiện rõ trên khuôn mặt, sự tình thuận lợi thực sự ngoài suy nghĩ của cậu, trước khi ngỏ lời Thụy Sâm đã lo bị từ chối, cô gái xinh đẹp như thế, Chương Tiểu Tinh đã nói số người đứng mong tặng hoa cho cô kéo dài thành hàng, những người có điều kiện tốt nhiều không kể hết, Thụy Sâm lo rằng cô ấy không để ý đến một phi công nhỏ nhoi như cậu. “Ân! Tôi còn nghĩ xem đến khi nào anh mới có can đảm lên tiếng? Không ngờ lá gan anh không những không nhỏ, động tác cũng rất nhanh!” “Cái đó? Làm sao cô biết?” Cô gái khẽ bĩu môi nói. “Nhìn bộ dạng của anh là biết liền, dù sao cũng không phải lần đầu tiên có người hẹn tôi. Nhưng cũng không cần gấp, dù sao anh cũng vừa từ chiến trường về, về nghỉ ngơi chút đi, tắm rửa thay quần áo, chúng ta gặp nhau tại phòng ăn sau nửa tiếng nữa.” “Đồng ý! Không gặp không về!” Ân, dù sao cũng có thể coi là một sự mở đầu tốt đẹp, chí ít cô ấy không ghét mình, cũng không từ chối lời mời, còn tương lai thế nào là chuyện của ngày mai, hôm nay là ngày vui của Thụy Sâm, cậu muốn thoải mái tận hưởng nó.