[Dịch] Tình Kiếm

Chương 16 : Tình Kiếm Hữu Linh

Ngày đăng: 12:52 22/03/20

“Điều đó là thật ư? Có chuyện dễ dàng như vậy sao?" Nhược Hư trong lòng thầm nghĩ. “Đương nhiên là thật, ta cũng không có hứng thú đi lừa một tên ngốc như ngươi.” Thanh âm nữ tử kia lại thoát ra, dọa cho Nhược Hư nhảy dựng lên. “Ta vừa rồi còn chưa nói gì mà?” Nhược Hư nhìn quanh bốn phía, thì thào nói. “Đồ ngốc, ngươi nghĩ cái gì trong đầu ta cũng đều biết hết, ngươi không cần phải nói chuyện nữa, muốn nói gì cứ nghĩ trong lòng là được.” Đáng thương cho Nhược Hư vốn rất thông minh, chẳng dè giờ đây bị người ta không ngừng mắng cho là đồ ngốc. “Ngươi… ngươi rốt cuộc là người hay quỷ?” Nhược Hư trong lòng hít vào một ngụm lương khí, thật khó mà tin nổi, những gì hắn nghĩ trong lòng đều bị nàng ta biết được. “Ta không phải là người.” Nữ tử kia u uẩn đáp, trong giọng nói đượm chút cô đơn. “Ta cũng không phải là quỷ.” Nhược Hư trước tiên cả kinh, sau lại ngẩn ngơ, không phải là người, cũng không phải là quỷ, chẳng lẽ là yêu quái? “Ngươi mới là yêu quái á!” Nữ tử kia lại bực tức, đột nhiên lại thở dài một hơi, trong giọng nói mang vẻ ưu thương, “Có nói ngươi cũng không hiểu đâu, ngươi hiện tại cứ xem ta là quỷ cũng được, thật ra so với quỷ trong tưởng tượng của ngươi cũng không khác biệt gì lắm.” “Vị cô nương này, ngươi bây giờ rốt cuộc đang ở đâu? Chẳng lẽ… chẳng lẽ lại bám vào người ta?” Nhược Hư có chút không ý tứ hỏi, trước kia hắn từng nghe qua thuyết nữ quỷ nhập thân, chẳng lẽ việc này lại thật sự phát sinh trên chính thân người hắn hay sao? “Ta thèm bám vào người ngươi lắm!” Nữ tử kia tức giận nói, sau một hồi trầm mặc rốt cuộc cũng lên tiếng, “Ta đang ở trong thanh kiếm trên tay ngươi đây.” Nhược Hư lại càng hoảng sợ, vội vàng nhìn lại thanh kiếm đang cầm trong tay, nhưng cũng không phát hiện được điều gì bất thường. “Đồ ngốc, ngươi không nhìn ra được đâu.” Thanh âm của nữ tử kia lại vang lên. Nhược Hư xấu hổ cười cười, không nói gì nữa, chuyện xảy ra vào thời điểm này quả thật không ai đoán trước được, hắn sống đến bây giờ cũng chưa từng gặp qua. “Từng có một người con gái, vì nam tử mình yêu thương mà tự nguyện nhảy vào hỏa lò, giúp chàng chế tạo nên một thanh tuyệt thế thần kiếm. Lúc này, thanh kiếm ấy đang ở trên tay ngươi, còn ta chính là vị thiếu nữ đó.” Nhược Hư trong lòng cảm nhận được thanh âm của nữ tử kia, có chút ai oán, có chút bi thương. “Thanh kiếm này được xưng là Tình Kiếm, vốn do huyền thiết ngàn năm chế luyện thành, hơn nữa lại được chôn dấu suốt sáu mươi năm dưới lòng đất, sau khi hấp thụ tinh hoa đại địa, lại từ dưới đất ngoi lên, trải qua tiếp sáu mươi năm dung nạp ánh sáng nhật nguyệt. Hiện tại thanh kiếm này đã trở thành thần binh lợi khí quán nhập tinh hoa của đất trời. Suốt sáu mươi năm dưới mặt đất kia, ta đột nhiên phát hiện chính mình có ý thức, mà theo ký ức của ta thì ta đúng là người nữ tử đã vì tình tuẫn kiếm ấy, về sau ta lại từ từ biết được, thần binh trước nay đều có linh hồn, mà ta thì đúng là linh hồn trong Tình Kiếm. Thật ra mà nói, ta chính là người nữ tử ấy, cũng có thể cho là không phải, bởi vì ta tuy có ký ức của nàng, nhưng ta biết ta không phải là nàng, ta chính là linh hồn trong thanh kiếm này.” “Từ khi ta có ý thức đến nay, ta đã chờ đợi bên trong thanh kiếm gần trăm năm rồi, ta cũng dần hiểu ra, thân là kiếm linh, nhiệm vụ của ta chính là vì kiếm phải tìm ra một chủ nhân thật tốt, nhưng ta không biết phải tìm thế nào, ta chợt nghĩ đây đã là Tình Kiếm thì phải tìm một người thật có tình có nghĩa, lúc ta cảm nhận được tình cảm trong lòng ngươi đối với hai nữ hài tử kia, ta đã quyết định chọn ngươi. Bởi vì Tình Kiếm đã thấm máu nên chúng ta hiện tại đã trở nên huyết mạch tương liên, đây cũng là nguyên do mà ta có thể cảm nhận được nội tâm của ngươi đang nghĩ gì. Nữ tử kia, hay có thể gọi là Kiếm Linh, chậm rãi nói một lúc lâu. Mặc dù Nhược Hư cảm thấy thật khó tin, bất quá cũng có thể cơ bản hiểu ra ngọn nguồn câu chuyện. “Ngươi thân là chủ nhân của Tình Kiếm, vì thế không được làm hoen ố thanh danh của kiếm, cho nên ngươi hãy ngoan ngoãn nghe lời ta, học võ công cho thật tốt.” Kiếm Linh thấy Nhược Hư không nói lời nào lại tiếp tục thuyết giảng. “Ta cũng rất muốn học, nhưng võ công không phải dễ dàng học được đâu.” Nhược Hư thầm nói trong lòng. “Chính là như thế, nhất là với một kẻ ngốc nghếch, tư chất chẳng ra gì như ngươi, bất quá…” Kiếm Linh nghiêm trang nói, “bất quá đã có ta, Kiếm Linh vĩ đại nhất này giúp đỡ, ngươi có ngu ngốc hơn nữa cũng chẳng hề gì.” Thật sự không nhìn ra vị Kiếm Linh tiểu thư này còn có thêm khuynh hướng tự tâng bốc nữa. “Kiếm Linh tỷ tỷ, tỷ thật sự có thể giúp ta sao?” Nhược Hư có chút động tâm, nói thật, hắn bây giờ rất muốn chính mình có một thân võ công cao thâm. “Ngươi gọi ta là tỷ tỷ hả, như vậy cũng được! Hi hi, đệ đệ ngoan, mau gọi ta thêm vài tiếng tỷ tỷ nữa nào.” Kiếm Linh vui vẻ nói. Nhược Hư cười cười, có chút mỉa mai, xem ra chỉ cần là phụ nữ thì đều thích làm tỷ tỷ người khác. Bất quá nghĩ lại, nếu những lời nàng nói lúc nãy là sự thật thì nàng sớm đã trăm tuổi rồi, bảo hắn gọi nàng là tỷ tỷ cũng không có gì khó khăn, chỉ là hắn chẳng phải đang gọi một lão thái bà là tỷ tỷ ư? Hỏng bét rồi, hắn quên mất hắn nghĩ gì cũng đều lộ ra ngoài. “Tên ngốc nhà ngươi, dám gọi ta là lão thái bà á! Ngươi thật không muốn sống nữa rồi.” quả nhiên Kiếm Linh nổi trận lôi đình, bất quá cảm giác lại hệt như một vị tiểu cô nương, “Còn không mau gọi ta ba tiếng tỷ tỷ, bằng không ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại.” “Tỷ tỷ.” Nhược Hư bất đắc dĩ phải ngoan ngoãn thầm gọi trong lòng. “Giỏi lắm, hì hì.” Kiếm Linh vui vẻ khúc khích cười, “Từ nay về sau ngươi cứ gọi ta là tỷ tỷ đi nhé.” “Tỷ tỷ, người tên gì vậy?” Biết mình biết người vẫn tốt hơn, Nhược Hư bắt đầu hỏi chuyện của nàng. “Ta không có tên.” Một khoảng lặng dài chợt nhiên diễn ra, thật lâu mới vang lên thanh âm khe khẽ. Nhược Hư trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác khó chịu lạ kỳ, giống như cảm nhận được sự khó chịu trong lòng Kiếm Linh, hắn đột nhiên nghĩ đến gần một trăm năm qua, nàng có lẽ phải một thân một mình vượt qua, tư vị đó thật khó khăn làm sao. “Hảo đệ đệ, không cần vì tỷ tỷ mà phiền lòng, bây giờ có đệ đệ ngươi theo giúp ta là ta đã vui rồi.” Giọng nói hân hoan của Kiếm Linh lại truyền đến trong lòng. “Tỷ tỷ, người có thể bước ra khỏi thanh kiếm hay không?” Nhược Hư bất chợt hỏi. “Không vấn đề gì, đợi đến tối ta sẽ bước ra cho ngươi gặp.” Kiếm Linh hi hi cười bảo, “Ta nói cho ngươi biết, tỷ tỷ của ngươi chính là đại mỹ nhân mà thế gian chẳng có, ngươi mà nhìn thấy ta rồi chắc chắn sẽ quên bén Thanh tỷ của ngươi ngay.” Đương nhiên là trên nhân gian chẳng có, nhân gian làm gì có loại linh hồn như nàng ta. “Thanh tỷ.” Nghe đến cái tên đó, Nhược Hư trong lòng lại có chút đau xót, “Thanh tỷ, nàng đang ở nơi đâu?” “Hảo đệ đệ, ngươi đừng thương tâm nữa, ngươi thương tâm tỷ tỷ ta cũng buồn theo đó.” Thanh âm Kiếm Linh quả nhiên có chút ưu thương giống như hắn, bất quá giọng nói lập tức trở lại bình thường, “Chỉ cần ngươi nghe theo ta, ta cam đoan ngươi không bao lâu nữa có thể tìm được Thanh tỷ của mình.” “Tỷ tỷ, có thật như vậy không? Chỉ cần có thể tìm được Thanh tỷ về, ta nhất định sẽ nghe lời người.” Nhược Hư vội vàng hỏi. “Đương nhiên là thật rồi, cho dù ngươi có không tin ta đi nữa.” Trong giọng nói Kiếm Linh ẩn ước sự không hài lòng, thấy Nhược Hư sốt ruột vì Giang Thanh Nguyệt như thế, nàng có chút ít cảm giác ghen tỵ. “Tỷ tỷ, ta tin người, ta nhất định tin người mà, vậy người hãy mau dạy ta phải làm như thế nào đi.” Nhược Hư cuống quít nói. “Thật là, cái vị Thanh tỷ gì đấy còn chưa xinh đẹp bằng ta, ngươi sốt ruột như vậy làm gì.” Kiếm Linh lần này chỉ ngẫm nghĩ trong lòng, chẳng thèm nói ra. Việc này đối với Nhược Hư mà nói thật không công bằng, nàng có thể biết mọi suy nghĩ của Nhược Hư, còn nàng đang nghĩ cái gì thì hắn một chút cũng không biết được. “Chỉ cần ngươi nghe lời ta, học võ công cho thật giỏi, ta cam đoan có biện pháp khiến nàng ta đến tìm ngươi.” Kiếm Linh nói như đã tính toán trước. “Tỷ tỷ, việc này thì có liên quan gì đến việc học võ công?” Nhược Hư có chút chần chừ hỏi, mặc dù hắn muốn học võ công nhưng so đi sánh lại, hắn càng muốn tìm được Giang Thanh Nguyệt hơn. “Đương nhiên là có quan hệ, nếu ngươi không có võ công mà dùng đến cách thức của ta, chỉ sợ lúc ngươi chưa tìm được nàng ta thì đã chết rồi.” Kiếm Linh tức giận nói. “Không thể nào.” Nhược Hư nói thầm, “Tỷ tỷ, người không thể nói cho ta biết rốt cuộc là dùng biện pháp gì à?” “Thấy ngươi muốn biết như vậy thì ta nhân tiện nói cho ngươi luôn.” Kiếm Linh nói, giọng điệu cực kỳ đắc ý, “Kỳ thực cũng rất đơn giản, ngươi chỉ cần nhờ người ta tung tin ra ngoài, nói Tình Kiếm đang ở chỗ của ngươi, khi ấy khẳng định sẽ có rất nhiều người mò đến tìm ngươi. Sau đó, Thanh tỷ vì thập phần lo lắng cho sự an toàn của ngươi, tất nhiên sẽ chủ động đến tìm ngươi thôi. Thế nào? Cách hay như vậy đệ đệ nhà ngươi chắc chắn là không nghĩ ra được rồi.” “Cách này cũng thật không tồi.” Nhược Hư sớm chẳng biết nói gì nữa, chuyện như vậy mà nàng ta cũng nghĩ ra được, bất quá nói thật, đây cũng không phải là một biện pháp không hay, nếu Giang Thanh Nguyệt biết hắn đang gặp nguy hiểm, nàng nhất định sẽ đến để bảo vệ hắn. “Tất nhiên rồi, tỷ tỷ của ngươi vốn thông minh cỡ nào chứ, nghĩ ra được biện pháp như vậy không hay sao được?” Kiếm Linh dương dương đắc ý, tựa như vừa đoạt được công lớn, “Nhưng mà ngươi cần phải học võ công cho giỏi, bằng không Thanh tỷ của ngươi còn chưa tìm được ngươi, ngươi đã chết mất rồi.” Nói đến mấy chữ “Thanh tỷ của ngươi”, nàng cố tình nhấn mạnh thanh âm. “Nhưng mà, tỷ tỷ, ta phải học võ công như thế nào đây?” Nhược Hư bất đắc dĩ hỏi. “Ta sẽ dạy cho ngươi. Tỷ tỷ thần thông quảng đại, không có gì là không làm được.” Kiếm Linh vẫn tiếp tục tự biên tự diễn. “Kỳ thật ngươi bây giờ cũng đã có võ công rồi.” Kiếm Linh lại thêm vào một câu. “Ta đã có võ công ư?” Nhược Hư rùng mình, “Tỷ tỷ, người không gạt ta đấy chứ? Ta có võ công khi nào tại sao chính ta cũng không biết?” “Ngươi ngốc như vậy đương nhiên là không biết rồi.” Kiếm Linh cười hì hì, “Ngươi không phát hiện ra ngươi bây giờ đi đường càng lúc càng nhanh, hơn nữa đi bao lâu cũng không thấy mệt à?” Nhược Hư gật đầu, quả thật là như thế. “Tình Kiếm sau khi nhận ngươi là chủ nhân, đã từ từ cải tạo thân thể của ngươi, trên thân kiếm vốn chứa đựng tinh hoa của trời đất, hiện tại chúng sẽ chậm rãi chuyển qua người ngươi, đả thông các đại kinh mạch trên thân thể, giúp ngươi thoát thai hoán cốt. Mặc dù bây giờ mới chỉ qua vài ngày nhưng trên thực tế, trên người ngươi đã sở hữu được công lực của một người bình thường khổ luyện suốt mười năm. Chỉ cần ngươi mỗi ngày đều dùng tay cầm Tình Kiếm, đại khái chỉ sau ba tháng thì Tình Kiếm sẽ hoàn tất việc cải tạo thân thể, lúc đó thì công lực của ngươi sẽ không còn bao nhiêu người có thể so sánh được nữa. Sau đó, trong vòng mấy tháng ấy, ta sẽ dạy cho ngươi vài phương pháp vận dụng võ công thêm vào một ít chiêu thức. Ba tháng sau, đệ đệ ngươi đã trở thành một cao thủ võ lâm rồi.” Kiếm Linh càng nói càng tỏ vẻ hưng phấn, “Đương nhiên tất cả đều nhờ ngươi may mắn có một vị tỷ tỷ vĩ đại như ta mới thành công được, ngươi đừng quên cảm tạ ta đó.” Câu cuối cùng khiến cho Nhược Hư vốn đang cao hứng phải cười khổ không thôi. “Hôm nay, ta trước hết sẽ dạy ngươi nội công tâm pháp cơ bản nhất, loại nội công tâm pháp này là do chính tỷ tỷ ta tự nghĩ ra, vốn là “hàng độc” đấy!” Kiếm Linh đắc ý nói, ”Ta trước tiên sẽ nói cho ngươi biết khẩu quyết, ngươi có thể vừa đi đường vừa lắng nghe, sau đó thì tự tu luyện.” Khẩu quyết không dài, chỉ khoảng mấy trăm chữ, Kiếm Linh ở trong lòng Nhược Hư niệm khoảng vài lần thì hắn đã có thể nhớ hết. “Đệ đệ, ngươi có biết nội công tâm pháp này của ta so với của người khác có gì khác nhau không?” Kiếm Linh nói, ra vẻ huyền diệu, “Ồ, đệ đệ ngốc nhà ngươi không có võ công nhất định là không biết rồi, hay là để tỷ tỷ nói cho ngươi biết luôn. Nội công tâm pháp của người khác đều phải tập trung ngồi xuống thì mới có thể luyện được, còn của ta thì không giống như vậy, bất kỳ lúc nào cũng có thể luyện tập, mỗi ngày mười hai canh giờ cho dù ngươi đang làm gì, chân khí cũng tự động vẫn chuyển, ăn cơm, đi đường hay ngủ nghỉ cũng đều như nhau, chính là đang luyện công. Hì hì, tỷ tỷ ta là thiên tài mới có thể phát minh ra loại tâm pháp này.” Rốt cuộc Nhược Hư cũng đã phát hiện ra đặc điểm lớn nhất của Kiếm Linh chính là nói nhiều, có lẽ cũng bởi qua nhiều thập niên không được nói chuyện với người khác, cho nên nàng luôn muốn tìm Nhược Hư để nói chuyện dù không có việc gì, hơn nữa nàng lại rất thích khoe khoang khoác lác, bất quá bên trong cũng có chút tự hào về bản thân. Nhược Hư chiếu theo nội công tâm pháp của nàng mà luyện, quả nhiên phát hiện sau vòng đầu tiên chân khí vận chuyển, không cần đến sự khống chế của hắn, chân khí cũng sẽ tự động tuần hoàn không dứt, hơn nữa chân khí vận chuyển đối với những việc làm khác cơ bản cũng không có gì ảnh hưởng. Mới có nửa ngày ngắn ngủi trôi qua, hắn đã phát hiện trong cơ thể tràn đầy chân khí, trong lòng hắn vô cùng kích động, hắn rốt cuộc cũng bước ra khỏi giai đoạn gian nan đầu tiên của võ học. Lúc này, hắc nhớ lại cách đây không lâu, hắn phải bất đắc dĩ nhìn Tiểu Tuyết bị thương, nhớ tới Giang Thanh Nguyệt gặp nạn trong sự bất lực của hắn, trong lòng hắn thầm hứa: Tiểu Tuyết, Thanh tỷ, từ nay về sau ta có thể tự chiếu cố cho bản thân rồi. Chờ võ công ta cao hơn một chút, ta có thể đến bảo vệ cho các người. “Đệ đệ ngươi thật là đa tình mà, trong lòng sao lại nhớ đến nhiều nữ hài tử như vậy.” Nhược Hư chính đang lúc thần tình ảm đạm bi thương, Kiếm Linh đột nhiên lại nói ra một câu như thế, Nhược Hư mới ngẫm lại bản thân bất kể đang nghĩ cái gì nàng ta cũng đều biết hết, vậy từ nay về sau hắn còn có điều gì đáng gọi là bí mật nữa không? “Tỷ tỷ, người không cần nghỉ ngơi sao?” Bây giờ sắc trời đã tối, Nhược Hư cũng không tìm đến nhà trọ, cuộc sống ăn gió nằm sương hắn đã bắt đầu quen dần. “Ngươi chẳng phải cũng không ngủ sao? Lại nói, tỷ tỷ ta có thể không cần nghỉ ngơi cũng được.” Kiếm Linh nói một cách đầy tự hào. Nhược Hư thở dài một hơi, nằm ngửa trên mặt đất, ngẩng đầu ngắm những vì sao trên bầu trời. “Tỷ tỷ, ta tìm giúp người một cái tên có được không?” Nhược Hư không dám tùy tiện nghĩ đến việc khác, vì vậy chỉ đành nghĩ về Kiếm Linh, ngẫm lại nàng còn chưa có tên, đột nhiên lại có chút xúc động vì việc ấy. “Thật ra… thật ra ta cũng có tên, bất quá ta không muốn nhắc lại cái tên đó nữa, bởi vì ta cảm thấy ta không phải là nàng ấy.” Kiếm Linh trầm mặc một hồi mới lên tiếng, Nhược Hư biết nàng đang ám chỉ cô gái đã tuẫn kiếm kia. “Tỷ tỷ, người xem, những ngôi sao trên bầu trời kia thật đẹp!” Nhược Hư thì thầm nói. “Thế thì gọi ta là Tinh Tinh vậy.” Kiếm Linh thuận miệng nói, “Đúng rồi, ta nghĩ ra rồi, ta sẽ gọi là Thiên Tinh! Ầy, mà họ gì nhỉ? À, vậy nhân tiện lấy họ của ngươi luôn đi, từ nay về sau ta gọi là Hoa Thiên Tinh nhé!” Nói xong lại một phen hớn hở. “Ta rốt cuộc cũng có một cái tên cho mình rồi.” Kiếm Linh, à không, là Hoa Thiên Tinh thì thào nói, “Ta chính là ngôi sao xinh đẹp nhất bầu trời, đáng tiếc ánh sao chói lọi lại luôn bị nguyệt minh ngăn trở.” Lòng nàng lại thoảng dâng lên môt tia ưu sầu. Hết Quyển 1 Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: