Tình Kiếp Tam Sinh
Chương 5 : Ngài đang bảo vệ cho ngươi đó
Ngày đăng: 16:12 18/04/20
Trong khoảng khắc tôi bước xuống âm phủ, gáy tôi nóng lên. Chính là một trong ba con dấu Diêm Vương để lại ở gáy tôi đã biến mất, điều này có nghĩa là ba đời mà Mạch Khê cho tôi đã hoàn kết một kiếp luân hồi.
Sau khi trở về âm phủ, tôi không thích men theo dòng Vong Xuyên tản bộ một mình nữa. Bởi vì có đi như vậy mãi thì cũng chỉ có một mình. Ngày ngày tôi dựa vào hòn đá chờ Mạch Khê một lần nữa nhập luân hồi, sau đó tôi sẽ cùng với chàng đến nhân gian lịch kiếp.
Thời gian ở âm phủ luôn luôn trôi rất nhanh. Khi nhìn thấy bóng dáng của một người có thể xem như người quen cũ, tôi mới biết rằng nhân gian đã qua mấy chục năm rồi.
Tôi tươi cười nhìn ông ta, ông ta cũng nhìn thấy tôi, sững người trong giây lát: “Cô?”.
“Đại quốc sư, lâu rồi không gặp. Dung mạo của ông cũng không thay đổi gì mấy”. Ông ta không để ý đến lời chọc ghẹo của tôi, lông mày khẽ nhíu lại: “Sao vẫn chưa nhập luân hồi?”.
“Tôi chờ một người”.
Câu này tôi nói ra rất tự nhiên, nhưng lại làm cho ông ta sững người. Trầm lặng hồi lâu, ông ta than rằng: “Chính tôi đã hại hai người âm dương cách biệt…”.
Tôi xua xua tay, đang định nói rằng tất cả đều là kiếp số thiên mệnh cả, ông ta lại nói: “Cô ở đại phủ chờ anh ta một đời, anh ta ở trần gian vì cô mà giữ mình một kiếp. Cắt đứt duyên số kiếp này của hai người là lỗi lầm lớn của tôi”.
Ông ta ngứng lại một lúc, dường như nghĩ đến điều gì, kiện định nói: “Nhân quả luân hồi, kiếp này tôi nợ hai người, kiếp sau nhất định sẽ báo đáp!”.
“Không cần không cần”. Tôi liến thoắng đáp: “Đây là việc giữa tôi và Mạch Khê, không muốn làm phiền lụy đến người ngoài”.
Ông ta phất tay áo, lắc đầu thở dài nhanh chóng bước đi.
Tôi nghĩ những người sống quá lâu ở nhân gian đều không tránh được bệnh dùng quan điểm của mình đi suy đoán, hơn nữa còn xác định tâm tư của người khác.
Ông ta kiếp này có là một quốc sư đạo pháp cao siêu hơn thế nữa thì uống xong một bát canh Mạnh Bà, sải bước qua cây cầu Nại Hà, nhảy xuống một miệng giếng luân hồi là hồng trần kiếp trước sẽ quên hết sạch sành sanh.
Kiếp sau vĩnh viễn không thể nào bù đắp được cho sai lầm từ kiếp trước. Sau khi quốc sư đầu thai, tôi nghĩ Mạch Khê chắc sắp đến âm phủ rồi, liền mỗi ngày đều soi xuống dòng nước Vong Xuyên mà rửa ráy trang điểm, làm cho mình trở nên sạch sẽ gọn gàng đến mức dường như chẳng ăn nhập gì với thế giới địa phủ âm u này. Lúc nhàn rỗi thì ngồi bên tảng đá học bộ dạng của người trần, nhặt lấy cái gậy, vẽ vẽ những vòng tròn, miệng thì thầm: “Mạch Khê nhanh đến đi, Mạch Khê nhanh đến đi”.
“Ồ, Tam Sinh đến rồi”. Ông ta huơ tay một cái, tiểu quỷ bên cạnh mang đến cho tôi một cái móng giò, trông ngấy đến mức mắc ói. Tôi liền xua xua tay bảo tiểu quỷ lui xuống.
Diêm Vương liếc tôi một cái, nói: “Nghe nói mấy ngày nay người vì Mạch Khê thần quân mà đau lòng”.
Nghe thấy tên Mạch Khê, mũi tôi cay cay, lại trở về bộ dạng rưng rưng nước mắt.
“Đừng, đừng, đừng!”, ông ta nói liền mấy tiếng ngăn tôi lại. “Hôm nay ta tìm ngươi đến là để giải nút thắt trong lòng ngươi, nếu như ngươi khóc nữa, chỉ sợ nước Vong Xuyên sẽ dâng ngập mất”.
Diêm Vương quệt miệng một cái nói: “Tam Sinh, ngươi có biết Mạch Khê thần quân lần này xuống hạ giới phải lịch qua ba kiếp nào không?”.
Tôi lắc đầu nói không biết.
“Yêu mà phải biệt ly, ghét mà phải gặp gỡ, cầu nhưng lại không được. Ba kiếp này chính là ba kiếp khổ trong tám kiếp khổ của nhà Phật. Thần quân kiếp trước đã lịch qua kiếp yêu mà phải biệt ly. Trên sổ Mệnh Cách của Ti Mệnh Tinh Quân viết rằng, Mạch Khê thần quân và Thi Sảnh Sảnh con gái đại tướng quân có tình cảm với nhau, nhưng vướng nỗi không cùng một chiến tuyến, một đời sinh ly, là kiếp khổ ‘yêu mà phải biệt ly’. Nhưng mệnh cách của ngài bị sự xuất hiện của ngươi phá vỡ. Ngài vốn dĩ một đời cô độc khổ sở, nhưng bởi vì gặp gỡ ngươi, ở cùng ngươi lâu năm nên thầm nảy sinh tình cảm. Ngươi muốn thay ngài chống lại số kiếp, lấy cái chết của mình để con đường phía trước ngài đi được bằng phẳng. Một đời ngài tử biệt với ngươi cũng là kiếp khổ ‘yêu mà phải biệt ly’. Tình cờ ngươi cũng được xem như hoàn thành kiếp số của ngài”.
Diêm Vương đột nhiên dừng lại một lúc, rồi thở dài nói: “Ngươi chưa nhìn thấy bộ dạng Mạch Khê thần quân ở nhân gian trong gương tiền thế. Chà chà, một người vốn ôn hòa như thế, nhưng vì ngươi mà mạnh tay bức hoàng thượng phải xử tru di cửu tộc đại tướng quân. Ngài đương nhiên là có tình sâu nghĩa nặng với ngươi, một đời không lấy ai cả. Sau khi trở về âm phủ, việc cũ đều nhớ lại. Theo lý mà nói ngài là thần quân ở trên trời, là người thanh tâm quả dục, vốn dĩ không nên cố chấp với quá khứ. Nhưng ngài vẫn thể hiện với ngươi như vậy, ồ… có thể thấy dư tình chưa hết. Nay thần quân giam ngươi năm mươi năm trong âm phủ, chẳng qua là muốn thời gian ngươi và ngài đến nhân gian chéo nhau. Ngài không muốn ngươi lại trở thành kiếp số của ngài”.
Diêm Vương nói: “Ngài đang bảo vệ ngươi đó”.
Tôi sững người.
“Các thần tiên trên trời đa số đều coi thường những người dưới âm phủ chúng ta. Tam Sinh ngươi hãy làm thật tốt, quyến rũ cho được Mạch Khê thần quân, âm phủ chúng ta mới… A… ha ha ha… Ngươi hiểu không?”.
Tiếng cười điên cuồng của Diêm Vương trở nên xa xôi, trong tâm trí tôi chỉ có một câu nói bồng bềnh trôi qua trôi lại.
“Ngài đang bảo vệ ngươi đó”.