Tinh Ngự

Chương 209 : Ai nói nữ tử không được làm vua? (Hạ)

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


Nói đến đây, ngữ khí của cô thoáng run run, có vẻ như đang rất kích động.- Vì quá thất vọng, mẫu thân ta mất không lâu sau đó. Phụ vương đau khổ vô cùng. Không muốn cho các lãnh địa rắp tâm bành trướng, phụ vương che giấu thân phận của ta, dạy dỗ ta như một nam nhi. Ta luôn cố gắng tự nói với mình, ta là một nam nhi, sau này ta sẽ kế thừa Tinh Lam Công Quốc! Nhưng ta thực sự không thể nào làm nổi.Hoàng Phủ Vân dấm dức khóc:- Ta cũng được muốn được mặc quần áo đẹp như các cô gái cùng trang lứa, cũng muốn lúc đau khổ có người để dựa vào nhưng thân phận của ta nói cho ta biết tất cả chỉ là xa xỉ. Tại sao nữ tử thì không được kế thừa Tinh Lam, không thể mang lại hạnh phúc cho nhân dân Tinh Lam? Tất cả những chuyện này là vì cái gì?Chưa có giây phút nào Hoàng Phủ Vân được bày tỏ nỗi đau khổ trong lòng như lúc này, cô ôm chặt lấy vai mình, đầu cúi thấp, khóc không thành tiếng.Nhìn bộ dạng yếu ớt mong manh như một đóa hoa của Hoàng Phủ Vân, Lăng Phong không khỏi cảm thấy thương tiếc. Một sự rung động mãnh liệt trào lên trong hắn. Lăng Phong trầm giọng, kiên định nói:- Ai nói nữ tử thì không thể kế thừa đại vị? Chỉ cần ngươi muốn, sư thúc sẽ toàn lực ủng hộ ngươi! Bất luận là công quốc chi chủ hay vương quốc quốc vương, thậm chí là đế quốc đế quân! Chỉ cần ngươi muốn, nữ nhi đều có thể nắm giữ đại quyền!Hoàng Phủ Vân ngẩng đầu, ngỡ ngàng nhìn Lăng Phong. Tất cả những buồn đau, ai oán đều bị thay thế bởi sự ngạc nhiên cực độ!Những lời Lăng Phong vừa nói tuyệt đối là thật. Ở Thần Vẫn Đại Lục, mặc dù nữ tử cũng có thể tu luyện, cũng có thể xuất hiện cường giả nhưng nói tóm lại vẫn là một đại lục do nam tử làm chủ! Nữ tử chỉ là một đóa hoa tươi không thể thiếu trên mảnh đất này, căn bản không thể chiếm cứ địa vị, càng không thể nói chuyện trở thành quốc vương. Nếu đúng như Lăng Phong nói, Hoàng Phủ Vân công khai dùng thân phận nữ nhi chấp chưởng Tinh Lam, thì đây sẽ trở thành đề tài tranh luận đầy tính bạo tạc.Lời hứa nói ra, Lăng Phong cuối cùng cũng tìm ra cách khuyên nhủ Hoàng Phủ Vân. Hắn toét miệng cười, nụ cười có một vẻ ấm áp rất khó diễn tả. Từng câu từng chữ như khắc vào lòng Hoàng Phủ Vân:- Chỉ cần cô muốn, có thể lập tức khôi phục thân phận vốn có của mình, có thể mặc bộ quần áo mà cô thích, có thể đường đường chính chính kế thừa đại vị, hoàn thành kì vọng mà vương thượng dành cho cô! Với thân phận nữ nhi, cô vẫn có thể làm tốt mọi chuyện, thậm chí còn có thể tốt hơn.- Nếu như có người phản đối thì sao?Hoàng Phủ Vân giọng run run, hỏi với vẻ thiếu tự tin. truyện được lấy tại TruyenFull.vn- Sư thúc sẽ vì cô một kiếm giết chết bọn chúng.Lăng Phong nói với vẻ mặt của một hung thần ác sát.Hoàng Phủ Vân bị chọc cho cười phì, nụ cười kiều diễm như tuyết liên trên băng, chói sáng mà cao ngạo! Cô mím môi, lơ đãng hỏi:- Vậy ta cũng có thể có người thương chứ?Lăng Phong ngây người, quả quyết nói:- Đương nhiên, chỉ cần cô muốn, lập tức sẽ có chục tên nam tử vây quanh cô.- Ta không cần đến cả chục người đâu.Hoàng Phủ Vân không khỏi hờn dỗi, nhìn Lăng Phong đang ha ha cười lớn, hai má khẽ ửng hồng:- Ta chỉ cần một người là đủ rồi.Mặc dù trong lòng vẫn có chút băn khoăn nhưng qua cuộc nói chuyện vừa rồi, Hoàng Phủ Vân thấy thoải mái hơn rất nhiều, nụ cười trên khuôn mặt cũng tươi tắn hơn, Lăng Phong thấy thế cũng yên tâm phần nào. Sau khi chào từ biệt, hắn bước ra khỏi doanh trướng. Hoàng Phủ Vân thân là nữ tử, nếu hai người ở cùng trong một doanh trướng lâu quá sẽ không tiện. Trước đây không biết thân phận cuả cô thì không sao, bây giờ cứ tiếp tục mối quan hệ không rõ ràng, e rằng sau này sẽ khó ăn khó nói.Thấy Lăng Phong rời đi, Hoàng Phủ Vân định nói gì lại thôi, thái độ có vẻ quyến luyến.Thấy Lăng Phong đi ra, Lệnh Hồ Thần đang sốt sắng chờ đợi bên ngoài liền chạy đến, nét mặt vui vẻ. Lăng Phong ôn tồn hỏi:- Có chuyện gì vậy?Rõ ràng biết người thiếu niên trước mắt nhỏ hơn mình rất nhiều nhưng Lệnh Hồ Thần cảm thấy mình như đang đứng trước mặt sư trưởng nên câu từ hết sức câu nệ. Bị Lăng Phong hỏi, hắn vội vàng nói:- Lúc nãy Mã Lạc đến nói mời ngài tham gia thương nghị. Không biết ngài có đồng ý hay không?Hắn đổi xưng hô với Lăng Phong mang theo vẻ cung kính xưng với hơn từ lúc nào không hay.- Thương nghị? Có những ai?Lăng Phong khẽ chau mày. Lăng Phong đoán có lẽ là vì thực lực mà mình thể hiện đã vượt ra khỏi tầm tưởng tượng của họ nên mới được họ mời.- Không rõ.Lệnh Hồ Thần lắc đầu.- Hắn chỉ nhờ ta nhất định phải mời ngài tới. Ta nói ngài đang tu luyện, đuổi hắn đi nhưng hắn không chịu. Hay là để ta đi trực tiếp từ chối hắn?Nghĩ một lát, Lăng Phong nói:- Không cần, ta sẽ đi xem họ tính toán thế nào.Doanh trướng của bọn Mã Lạc và những mạo hiểm giả khác cách doanh trướng của họ không xa, chỉ khoảng chừng mười thước. Thấy Lăng Phong đi tới, đám mạo hiểm giả đang ngồi chờ trước doanh trướng lộ rõ vẻ kích động. Bọn họ không thể nghĩ rằng người thiếu niên nhìn có vẻ ôn hòa này lại có một thực lực cường hãn đến vậy. Hắn có thể giết chết Bức Tông tông chủ chỉ bằng một nhát kiếm, khiến đám người của Bức Tông không dám xông lên. Cảnh tượng đêm qua đến tận bây giờ nghĩ lại vẫn khiến bọn họ cảm thấy nhiệt huyết, chỉ muốn được biến thành Lăng Phong để làm những việc đại sự rung động lòng người.Thân là mạo hiểm giả, cuộc sống thường ngày ở Mạt Vân Túc của họ không hề đơn giản. Nhiều khi còn bị tam đại thế lực áp bức nên thâm tâm sớm đã cảm thấy vô cùng bất mãn với bọn Từ Kỳ Phong. Nếu như không phải vì không đủ khả năng thì họ đã sớm học tập theo Lăng Phong rồi.Bước vào doanh trướng, Lăng Phong nhìn lướt qua một lượt. Chỉ một doanh trướng nhỏ thôi mà đầy ắp những người. Mặc Quỹ của Phú Khắc thương đội, Cừu Đức của Địa Lợi thương đội, còn cả Lý Tư của thú liệt giả nữa! Lệnh Hồ Thần đứng sau lưng hắn có vẻ cũng không ngờ đến sự có mặt của Lý Tư. Thân là mạo hiểm giả đương nhiên chẳng thể có cảm tình với thú liệt giả nên không khỏi chau mày, lộ ra vài tia giận dữ.Mã Lạc vừa nhìn thấy Lăng Phong, nhất thời mừng rỡ, cười ha ha chạy ngay đến:- Lăng tiên sinh, ngài giấu mọi người vất vả quá. Nếu như sớm biết ngài là đại cao thủ, bọn ta đã không dám làm càn trước mặt ngài rồi.- Mã Lạc tiên sinh khách khí rồi.Lăng Phong mỉm cười:- Chỉ là chút thực lực vi bạc, Lăng mỗ sao dám nhận lời tán dương.Sau vài câu khách sáo, bọn Lăng Phong được mời ngồi xuống.- Lăng tiên sinh thiếu niên có tài vậy mà không kiêu không tự phụ, thật khiến người ta cảm phục!Mặc Quỹ giương cái bụng tròn vo, niềm nở:- Mời Lăng tiên sinh nếm thử ly bảo trà nổi tiếng của Phú Khắc Công Quốc chúng ta, thứ này rất khó kiếm được bên ngoài.Ở đây ai cũng ra vẻ ân cần niềm nở với Lăng Phong. Ngay cả người đã từng xảy ra xung đột là Cừu Đức cũng như vậy. Điều này khiến trong lòng Lăng Phong không khỏi gợn lên một tia nghi hoặc: Sự tôn kính với cường giả ở Thần Vẫn Đại Lục không phải là giả, nhưng ân cần như vậy có chút hơi quá. Người xưa có câu "Không có việc cầu người thì không cần quá khách khí". Mục đích cuối cùng của họ là gì?