Tình Nhân Chất Lượng Cao Của Gấu Trúc Đỏ
Chương 37 :
Ngày đăng: 21:18 20/04/20
Edit+ Beta: Ngôn Ngôn, Nhiên Nhi, Hua
Hoàng Điểm Điểm bị nóng mà tỉnh, cậu quấn chăn nằm trên giường cả đêm, còn có một cánh tay ngang ngược của người nào đó phía sau ôm chặt cậu lại. Hoàng Điểm Điểm mở mắt liền thấy Ấn Ấn vốn nằm cùng mình đã sắp áp lên tường thành một con thạch sùng lớn. Hiện tại con thạch sùng to đùng này đang nhắm mắt lại, trên mặt còn xuất hiện chút ửng đỏ khả nghi. Hoàng Điểm Điểm đưa tay chọc chọc vào mặt anh, nhiệt độ không bình thường truyền đến đầu ngón tay cậu, á, Ấn Ấn cái này….Hình như nhân loại gọi là phát sốt.
Hoàng Điểm Điểm gọi anh mấy tiếng, Lạc Ấn cũng không có phản ứng, xem ra bệnh rất nặng. Lấy tư cách là một chủ nhân thuần dưỡng nhân loại tốt, Hoàng Điểm Điểm chắc chắn không thể ngồi nhìn mà mặc kệ được, vì vậy cậu xốc chăn đang đắp trên người mình lên, đem nó đắp đến trên người Lạc Ấn. Sau đó bản thân cứ thế lõa thể đi xuống giường. Đáng tiếc Lạc Ấn đang sốt nhẹ, mí mắt nặng nề không mở ra được, đương nhiên không thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, mà cũng may mắn là không thấy, bằng không nhiệt độ có thể chỉ tăng lên chứ không giảm rồi.
Ngay từ đầu Hoàng Điểm Điểm căn bản là không có nghĩ đến việc muốn dùng thân phận nhân loại để sinh hoạt, quần áo là vật ngoài thân, đương nhiên cũng không có. Bây giờ Ấn Ấn ngã bệnh, cậu rất có tự giác về thân phận chủ nhân, cảm thấy cần có trách nhiệm chăm sóc tốt cho anh. Trong môi trường sinh hoạt của nhân loại, đúng là dùng vẻ ngoài của nhân loại thì sẽ thuận lợi hơn, Hoàng Điểm Điểm không suy nghĩ nhiều, tiện tay vớ lấy áo sơ mi của Lạc Ấn mặc lên người, sau đó đi ra khỏi phòng rót một chén nước đem về cho Lạc Ấn.
Ngay từ đầu Hoàng Điểm Điểm căn bản là không có nghĩ đến việc muốn dùng thân phận nhân loại để sinh hoạt, quần áo là vật ngoài thân, đương nhiên cũng không có. Bây giờ Ấn Ấn ngã bệnh, cậu rất có tự giác về thân phận chủ nhân, cảm thấy cần có trách nhiệm chăm sóc tốt cho anh. Trong môi trường sinh hoạt của nhân loại, đúng là dùng vẻ ngoài của nhân loại thì sẽ thuận lợi hơn, Hoàng Điểm Điểm không suy nghĩ nhiều, tiện tay vớ lấy áo sơ mi của Lạc Ấn mặc lên người, sau đó đi ra khỏi phòng rót một chén nước đem về cho Lạc Ấn.
Lạc Ấn ngủ đến nửa đêm bắt đầu cảm thấy hơi lạnh, nhưng lúc lên giường đã đắp cái chăn duy nhất cho Hoàng Điểm Điểm. Giành thì nhất định không thể, không biết Hoàng Điểm Điểm sẽ duy trì hình người bao lâu, cũng không có bộ lông dày giữ ấm, để như vậy ngủ một đêm nhất định sẽ bị cảm. Muốn anh chui vào chia sẻ một cái chăn với Hoàng Điểm Điểm, Lạc Ấn tuyệt đối không làm được. Cho dù là gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm, hay là Hoàng Điểm Điểm có ngoại hình loài người, cũng không nhận thức được tình hình, Lạc Ấn không thể ỷ vào cậu không hiểu thì làm ra những chuyện không nên làm. Hoàng Điểm Điểm có lựa chọn của mình, anh thích Hoàng Điểm Điểm, nên tôn trọng cậu, cho dù sự lựa chọn này đã đi lệch khỏi ý muốn lúc đầu của anh.
Lạc Ấn vẫn thấy rất lạnh, anh do dự chốc lát, cách chăn ôm lấy Hoàng Điểm Điểm, cảm nhận một chút ấm áp từ cậu. Sau đó ngủ thế nào, Lạc Ấn cũng không nhớ nổi, cơ thể đã lạnh đến cực hạn của anh bắt đầu nóng lên, phát sốt, ý thức trở nên mê man, giống như cả người như bị ném vào lò lửa, nhiệt độ cao thiêu đốt cả người anh đến sắp bốc hơi.
Lúc mơ mơ màng màng anh cảm giác một chất lỏng thơm ngọt chảy vào trong cổ họng đã khô khốc của mình, Lạc Ấn chịu đựng sự khó chịu trong cổ họng, cố gắng nuốt xuống. Cuối cùng lúc này anh cũng đã có một chút sức lực, mở mắt ra, thấy khuôn mặt phóng to của thiếu niên ngay trước mặt mình. Hoàng Điểm Điểm dùng trán mình kề lên trán của anh, nhỏ giọng buồn phiền nói, “Vẫn còn nóng”, yết hầu Lạc Ấn giật giật, ánh mắt một giây cũng không rời khỏi cậu, âm thanh do bệnh cho nên hơi khàn: “Điểm Điểm…”
Lúc mơ mơ màng màng anh cảm giác một chất lỏng thơm ngọt chảy vào trong cổ họng đã khô khốc của mình, Lạc Ấn chịu đựng sự khó chịu trong cổ họng, cố gắng nuốt xuống. Cuối cùng lúc này anh cũng đã có một chút sức lực, mở mắt ra, thấy khuôn mặt phóng to của thiếu niên ngay trước mặt mình. Hoàng Điểm Điểm dùng trán mình kề lên trán của anh, nhỏ giọng buồn phiền nói, “Vẫn còn nóng”, yết hầu Lạc Ấn giật giật, ánh mắt một giây cũng không rời khỏi cậu, âm thanh do bệnh cho nên hơi khàn: “Điểm Điểm…”
“Ồ, anh khỏe hơn chưa?”
Lạc Ấn đưa mắt lên cặp chân để trần đang di chuyển của cậu, nỗ lực giữ biểu cảm bình tĩnh: “Chưa, anh bệnh nên người không còn sức nữa.”
Hiếm khi nhìn thấy nhân loại yếu đuối như vậy, Hoàng Điểm Điểm đến gần dùng chóp mũi cà cà chóp mũi Lạc Ấn, dỗ dành: “Đừng sợ, trước đây anh trai cũng bị bệnh, em sẽ giúp anh đỡ hơn.”