Tình Nhân Chất Lượng Cao Của Gấu Trúc Đỏ

Chương 41 :

Ngày đăng: 21:18 20/04/20


Edit+ Beta: Nhiên Nhi, Ngôn Ngôn, Hua



Hoàng Điểm Điểm tính toán trong lòng, nó tìm được người này, có rất nhiều điểm tốt, trưởng thành nhìn rất đẹp mắt lại tài giỏi, cơ thể rắn chắc dựa lên rất thoải mái… Lúc ấy cũng chỉ là khảo sát qua thấy rất khá nên mới thuần dưỡng anh. Khuyết điểm hả, cũng có khuyết điểm, đó là rất không hiểu lòng gấu, tiếp đó chắc là khá nghèo, bởi vì theo nó quan sát Lạc Ấn phải làm việc mỗi ngày rất lâu mới có tiền mua đồ ăn. Nhưng tổng thể mà nói thì coi như cũng được, là một đối tượng thuần dưỡng rất tốt. Ở bên cạnh Lạc Ấn nó phát triển rất nhanh, nó đã gần phải trưởng thành rồi, nó tự nói với mình gấu sinh ra đã như vậy rồi, có rất nhiều chuyện có cầu ước cũng không hoàn mỹ, phải học cách chấp nhận nuối tiếc.



Từ lần thứ hai cậu giận dỗi đã hai ba ngày, hôm nay Lạc Ấn lại muốn đi ra ngoài viện nghiên cứu, trước khi đi tâm tình tốt còn vân vê tai Điểm Điểm, để nó đợi ở nhà chờ anh về. Hoàng Điểm Điểm nhìn thái độ nhẹ nhõm của anh có chút không vui, dường như Lạc Ấn hoàn toàn không có cho rằng sự bất đồng giữa hai người là một chuyện quan trọng. Đây là thái độ gì vậy, thật bắt cậu dỗ dành chó mèo con sao. Nó nằm úp sấp trên bên cửa sổ buồn bã ỉu xìu gặm hoa quả mà Lạc Ấn đã rửa sạch để lại cho cậu, nghĩ thầm hay là tìm cơ hội nói chuyện với Lạc Ấn.



Kết quả cơ hội còn chưa có, nó đã chờ được một con mèo màu cam.



Vào cái ngày Lạc Ấn ôm mèo về nhà gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm sợ tới mức đứng bật dậy, mà cái con mèo màu cam mà Lạc Ấn ôm còn có một cánh tay bị gãy xương, thậm chí còn không giơ tay ra vuốt lông an ủi cậu.




Hoàng Điểm Điểm hoảng sợ, “Nó vào đây bằng cách nào, đuổi đi, Ấn Ấn mau đuổi nó đi!”



Lạc Ấn tuy thấy nó dùng nguyên thân nói tiếng người nhưng cũng không trách gì, còn tò mò giơ con mèo lên trước mặt nó, “Em không phải rất thích chúng nó sao?”, Lạc Ấn nói “Anh vừa mới đem nó từ bệnh viện thú nuôi về, đã diệt bọ chét rồi, rất sạch sẽ đó.”



“Sao anh phải nuôi mèo chứ!” Anh thay đổi rồi, trước kia anh không có như thế, Hoàng Điểm Điểm rất đau lòng và khiếp sợ.



Lạc Ấn cảm thấy phản ứng của nó quá kịch liệt, “Hiểu Đông nhờ anh chăm sóc nó, cậu ấy ở ký túc xá, bảo vệ không cho vật nuôi vào trong. Nhưng Tiểu Hoàng bị thương, anh của em và tộc trưởng cũng không có tinh lực để chăm sóc nó, vì thế anh của em mới nhờ Hiểu Đông nuôi đấy.”



Cái gì! Cả tên cũng đặt luôn rồi, Hoàng Điểm Điểm trừng mắt xem xét con mèo xấu xa kia, cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp, đây chính là một trong những con mèo bắt nạt nó đòi sữa.
Cái gì! Cả tên cũng đặt luôn rồi, Hoàng Điểm Điểm trừng mắt xem xét con mèo xấu xa kia, cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp, đây chính là một trong những con mèo bắt nạt nó đòi sữa.



Vốn ba con mèo kia được đưa đến quán cafe mặc đồ giả trang nhân viên nữ để cung ứng cho khách hàng sờ lông giải buồn, nhưng chúng nó tiến hóa chưa đủ, vĩnh viễn không thể biến thành người được, trí tuệ cũng chỉ dừng lại ở mức độ vật nuôi, đối với chuyện trẻ em làm công cũng không có ý kiến gì cả, ngược lại còn vui vẻ kết thúc cuộc sống sinh hoạt lang thang, ở lại trong quán cafe. Nhưng mà mấy hôm trước Tiểu Hoàng bị gãy tay, Hoàng Đinh Đinh lại không có cách nào đồng thời chăm sóc tốt chúng nó được, Hiểu Đông biết được chuyện này, liên tục lấy lòng “Nữ thần “, tiếp đó muốn đem Tiểu Hoàng về chăm sóc. Tuy rằng Hoàng Đinh Đinh biểu hiện tính tình khá lạnh nhạt, nhưng đối với cử chỉ thiện chí nhiệt tình của Hiểu Đông như thế, cũng thừa nhận tình cảm của anh ta. Thế là ngay hôm đó Hiểu Đông liền đem mèo về ký túc xá, ngày đó cũng bị dì bảo vệ báo cáo với phụ đạo viện …



Hoặc bởi vì trường học vắng vẻ, cả tiệm vật nuôi cũng không có, Hiểu Đông lại không thể vứt con mèo đi, cũng không có mặt mũi nào trả lại mèo cho nữ thần. Đành phải kinh hồn bạt vía mang theo nó đi học, Tiểu Hoàng đâu, không phụ sự mong đợi của mọi người nó nhảy khỏi túi của anh, vỏn vẹn ba bước chân liền nhảy tới chỗ bục giảng của thầy giáo, còn tiện đường mở miệng uống nước trong cốc của thầy…  Trước lúc bị thầy giáo mang về văn phòng giáo huấn, Hiểu Đông chỉ kịp ủy thác cho Lạc Ấn, “Anh em, hạnh phúc của tôi đều ký thác trên người con mèo này. Cậu nhất định phải giúp tôi.”



Được rồi… Thảm kịch xảy ra như vậy đấy.



“Em…” Hoàng Điểm Điểm liền nghĩ tới bộ ngực bị mút mà sợ hãi, nhảy lên vai Lạc Ấn không chịu xuống. Con mèo màu cam thấy nó thì vô cùng vu vẻ, mèo bự! Mẹ! Bú sữa mẹ!



Hoàng Điểm Điểm tạc mao rồi.