Tình Nhân Của Tổng Tài

Chương 165 : Mới Gặp Đã Yêu

Ngày đăng: 18:10 30/04/20


Hoắc Tư Danh lại nhẹ nhàng ôm chặt Hứa Doãn Hạ vào lòng vỗ về đang định nói thì Hứa Doãn Hạ đã nức nở mấp máy môi



" Tư Danh Tư Danh " vừa gọi tên vừa khóc



Hoắc Tư Danh nhíu mày lại, ôm càng chặt Hứa Doãn Hạ lại



" Vợ nín đi anh ở đây "



Hứa Doãn Hạ ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Tư Danh, trong đầu cô không thấy rõ mặt người đàn ông đang không ngừng gọi cô kia gì hết, chỉ là một màu đen Hứa Doãn Hạ cố lục lọi kí ức đang bị lấp kín kia, nhưng có nghĩ ra sao vẫn không nhớ



Người ta thường nói, cho dù có quên thì cơ thể hay trái tim cũng sẽ không quên Đúng như vậy trái tim cô đang đập "thình thịch thình thịch" cứ mỗi lần gần Hoắc Tư Danh, cũng không biết là tại sao nhưng nhưng là cô cảm thấy người đàn ông này thật an toàn



Hai mắt ngập nước đỏ ửng nhìn Hoắc Tư Danh, Hứa Doãn Hạ nhẹ giọng run rẩy nói



" Giúp em nhớ lại mọi thứ trước kia đi " cô muốn nhớ, muốn bên người đàn ông đang nức nở gọi tên cô kia tay Hứa Doãn Hạ nhẹ nhàng nâng lên, xoa lên gương mặt tiền tụy của anh, môi mấp máy



" Anh là Tư Danh đúng không? "



Hoắc Tư Danh nhìn Hứa Doãn Hạ, gật đầu cái nói



" Anh sẽ giúp vợ nhớ lại và nhớ luôn cả anh "



Hứa Doãn Hạ mỗi khẽ câu lên, dụi vào lòng anh nói



" Anh đau không? Tại sao anh lại nức nở khóc " lại ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Tư Danh nói tiếp



" Anh đừng bao giờ khóc nữa, tim tim tôi cứ như bị ai đó bóp mạnh vào vậy khó chịu, đau đau lắm " lại dụi vào lòng Hoắc Tư Danh



" Đừng khóc nữa! Tư Danh "



Hoắc Tư Danh cứ ôm chặt Hứa Doãn Hạ, môi khẽ câu lên anh biết Hứa Doãn Hạ sẽ không quên anh nhanh như vậy nhất định sẽ nhớ anh mà chỉ cần chỉ cần thêm thời gian thôi
" Cậu đi ra một lát đi! "



" A vâng! " Ken vừa đi ra, lại nghe thanh âm vừa ngọt vừa ôn nhu sủng nịch của Hoắc Tư Danh vang lên trước khi đóng cửa



" Vợ, ngoan chui ra đi "



Ken đứng ở ngoài co rút khóe miệng, cái này là lật mặt còn hơn lật giấy đúng không? Mới vừa nãy còn lạnh nhạt trầm thấp còn bây giờ lại ôn nhu đến không chịu được



•••••



Hoắc Tư Danh vừa thấy cánh cửa đóng thì lại nhẹ giọng gọi Hứa Doãn Hạ



" Vợ, ngoan chui ra đi trong đó ngợp lắm "



Hứa Doãn Hạ xấu hổ đến lấy chăn bưng kín mặt, không nhúc nhích Cái quái gì thế? Cô thừa nhận cô mới gặp đã yêu Hoắc Tư Danh ( hiện tại Hứa Doãn Hạ vẫn còn mơ mịt chưa nhớ rõ bản thân đã yêu Hoắc Tư Danh từ lâu trước kia nha) nhưng hôn thì hôn cớ sau cô lại bị cuốn vào đến quên trời quên đất kia chứ? Đã vậy còn bị nhìn thấy aaaaa chết cô rồi còn mặt mũi đâu mà sống đây



Hoắc Tư Danh lại gọi



" Vợ " Thiệt tình, cứ chui rúc trong chăn như vậy làm sao mà thở, Hoắc Tư Danh ngồi dậy kéo chăn ra nhưng Hứa Doãn Hạ vẫn nắm chặt, anh khẽ nói



" Buông ra, nhìn mặt anh một chút xem "



" Không " xấu hổ chết mất



" Ngoan nào vợ! Buông ra để anh nhìn mặt vợ một chút xem "



" Đã bảo là không cơ mà "



" Vợ vợ nỡ lòng nào để anh nhớ vợ mà đi làm sao? Ngoan để anh nhìn mặt một chút thôi! Nha được không? "



Hứa Doãn Hạ mềm lòng, nhẹ giọng hỏi,



" Anh đi làm sao? " vậy là không được ở bên nhau rồi sao? Hứa Doãn Hạ cảm thấy thật ủy khuất đau lòng



Hoắc Tư Danh " Ừ " cái kéo chăn Hứa Doãn Hạ ra, thì thấy gương mặt đỏ bừng của cô không khỏi cười, ôm Hứa Doãn Hạ vào lòng lại hôn hôn lên trán Hứa Doãn Hạ



••••••••••••



Nhớ Like và Bỏ Phiếu truyền động lực cho Boo nha ^^!