Tình Nhân Của Tổng Tài

Chương 599 : Hoắc tư danh ra tay (2)

Ngày đăng: 18:15 30/04/20


Nhìn người mẹ luôn tươi cười yêu thương họ mọi ngày... thế mà lúc này đây họ lại thấy được gương mặt tái nhợt của mẹ, sự đau đớn hiện lên cả khuôn mặt xinh đẹp ấy.



Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân không kiềm được mà nức nở thành tiếng khi thấy Hứa Doãn Hạ đang cắn chặt môi đến bật máu, nhìn những tia máu nhợt nhạt ấy, hai nhóc con đau lòng không ngớt...



Tiếp theo đó là màn hình đen thui... nhưng hai nhóc con vẫn nghe thấy rất rõ tiếng gầm gừ đau đớn của Hứa Doãn Hạ, tiếng rên rỉ đứt quãng của cô, hơn thế nữa là chính mắt họ nghe rất rõ tiếng nói nghẹn ngào của Hoắc baba.



Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân đau lòng không thôi.



Sau đấy lại nghe tiếng khóc non nớt vang lên.



Xem đến đoạn này hai nhóc con không kiềm được mà nắm chặt tay lại...



Mẹ sinh bọn họ ra rồi...



Hoắc Tư Danh ngồi một chỗ lẳng lặng nhìn Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân, trong lòng không khỏi cười đắc ý.



Chỉ cần xem cái đoạn video, nghe tiếng rên rỉ đau đớn của Hứa Doãn Hạ, chính anh là người chứng kiến, là người cảm nhận còn đau lòng huống chi là hai tên nhóc thối kia... là nguyên nhân gây ra cơn đau đớn này cho cô.



Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân xem xong, hai nhóc con bình thường hoạt bát lắm chuyện nhưng lúc này lại cực yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi không ai có thể nói gì được.



Hoắc Tư Danh đứng dậy, đi đến ngồi cạnh hai nhóc con, khẽ hỏi.



" Nói ba nghe xem, hai đứa cảm thấy ra sao khi xem xong? "



Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân ôm lấy hông của Hoắc Tư Danh, hai mắt to tròn ngập nước của hai bé nhìn chằm chằm anh, không nhanh không chậm hỏi.




" Baba... mẹ lúc sinh bọn con ô ô... rất đau sao? "



" Mẹ rất là đau sao ô ô...? "



Hoắc Tư Danh dùng hai tay xoa lấy hai cái đầu nho nhỏ của hai bé mới nói.



" Ừ. Mẹ các con rất đau, đau đến nổi chính mình cắn bật môi máu. "



" Ô... ô... con không mẹ đau... "



" Ô... ô con cũng không muốn đâu... mẹ đau... Shon cũng rất đau... "



Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân khóc đến hai mắt sưng vù, nghẹn ngào nói.



Hoắc Tư Danh bên môi treo nụ cười vui mừng, anh không nhanh không chậm nói.



" Nếu hai con không muốn để mẹ đau thì làm sao sẽ có em gái cho hai đứa? "



Hoắc Hiến Nghĩa thút thít nói.



" Không muốn em gái nữa ô ô... Shin không muốn em gái nữa... Shin không cần mẹ đau... không cần mẹ chịu đau ô ô. "



" Shon cũng thế... ô ô... shon không cần mẹ đau a... ô ô... "



Hoắc Hiến Nhân khóc đến nói nghẹn ngào.
Hoắc Hiến Nhân khóc đến nói nghẹn ngào.



" Rồi rồi... không cần em gái... ngoan ngoan nín nín nè. "



Hoắc Tư Danh rốt cuộc cũng thở phào một cách nhẹ nhõm khi Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân hoàn toàn dẹp bỏ cái ý định mong muốn có em của hai đứa.



Anh thở phào nhẹ nhõm một hơi a.



Hứa Doãn Hạ nấu xong vài món ăn, thì cô pha hai bình sữa cho Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân, chính là vừa bước ra thì thấy hai nhóc con vốn đòi em giờ này đang khóc ú a ú ớ không cần em nữa.



Trong lòng cô không khỏi vui mừng... mặc dù cô cũng có ý định sinh thêm vài đứa nhưng Hoắc Tư Danh lại nhất quyết không cho.



Anh nói.



" Anh không phải không muốn có thêm vài đứa con, mà là anh không đành lòng để vợ phải chịu đau đớn thêm một lần nào nữa, nếu có thể anh chấp nhận mang thai thay vợ, đau đớn thay vợ còn hơn là nhìn vợ phải chịu đau chịu cực. "



Hứa Doãn Hạ nhớ đến đến câu nói đó, trong lòng cô không khỏi hạnh phúc.



Cô cầm hai bình sữa đi ra ngoài, giả vờ như không hề biết chuyện gì mà hốt hoảng hỏi.



" Ôi cục cưng của mẹ làm sao thế? Sao lại khóc thế này? "



" Là anh ăn hiếp bọn nhỏ đúng không? " nói xong cô giả vờ lườm anh một cái, sau đấy dùng hai tay ôm lấy thân hình nhỏ bé nhưng khác bự của hai con.



Hôn hôn hai bên má của hai đứa vỗ về.



Hoắc Hiến Nhân và Hoắc Hiến Nghĩa, khóc thút tha thút thít, ôm chặt lấy Hứa Doãn Hạ. Trong lòng hai bé không ngừng tự nhủ, sau này khi hai bé lớn lên nhất định sẽ giống như Hoắc baba đem những thứ tốt đẹp cho mẹ.



Nhìn hai cục cưng như keo dính ôm chặt lấy cô, tâm Hứa Doãn Hạ mềm nhũn, hôn hôn đỉnh đầu hai bé. Chính là Hứa Doãn Hạ mãi hôn hôn hai nhóc con mà không hề hay biết, có một người đàn ông đang dùng ánh mắt khó chịu nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt có chứa cả ngàn hủ giấm chua.



Hứa Doãn Hạ nhướng mày, nhìn về hướng ánh mắt đó, môi cô câu lên không khỏi lắc đầu cười khổ.



Haizz... chồng của cô... người đàn ông của cô... cho dù có thể hiện tình yêu của cô dành cho anh bao nhiêu thì vẫn chứng nào tật nấy, ghen tuông không lý do a.