Tình Nhân Tuổi 18

Chương 1100 : Ai bá đạo nhất?

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Thang Duy Thạc tuyệt đối là cố ý, vẫn ngồi ở chỗ đó không chịu đi.



Nhíu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn thấy Tiểu Bác đang ngủ, lại còn đang ôm người phụ nữ đang nói chuyên phiếm với Thang Duy Thạc.



“ Nhạc Nhạc. đừng quấn quít lấy ba con, con phải đi ngủ.”



Nhạc Nhạc nhìn mẹ, rồi lại nhìn người đang chiếm lấy giường của mình. “Nhưng,

nhưng chăn nhỏ gối nhỏ của con đều bị Tiểu Bác chiếm dụng rồi, con ngủ

thế nào đây?”



Giọng điệu kia đúng là mang theo mùi vị chua chua.



Thang Duy Thạc khóe miệng gợi lên nét cười, nhìn con bé trong lòng mình:”

Nhạc Nhạc có muốn cùng ba mẹ sống bên nhau như trước đây không?”



“ Muốn, con rất muốn!” Có thể sống cùng với cả ba và mẹ đối với một đứa trẻ mà nói đây chính là cuộc sống hạnh phúc nhất.



“ Vậy Nhạc Nhạc sẽ nói với mẹ, để mẹ cùng Nhạc Nhạc đến nhà ba ở được

không?” Đây không phải là hắn tiểu nhân, dùng con gái làm “sân sau” để

đạt được mục đích sao?Nhạc Nhạc là người tuyệt đối trung thành ủng hộ ba mình.Chỉ vừa nhận được thánh chỉ Nhạc Nhạc đã lập tức tuân mệnh làm

việc.



“Mẹ, chúng ta đến nhà ba ở được không?”



“ Câm

miệng!” trừng mắt liếc một cái, Vũ Tình lạnh lung nói lớn với Thang Duy

Thạc:” Anh đừng xui con bé, Thang Duy Thạc, chúng ta không thể ở cùng

với nhau.”



“ Anh thật không hiểu em cố chấp vì cái gì? Vì Vũ Hân

sao?Vũ Tình, em không cần bận tâm đến Hoàng Vũ Hân, xin em hãy quan tâm

đến con chúng ta một chút được không?” Thang Duy Thạc thực cũng bị tức

chết rồi, hắn đã khom lung uốn mình, nhún nhường đến vậy rồi, cô còn

muốn thế nào?



“ Nhiều năm như vậy, con bé cũng quen sống không có ba rồi, cuộc sống của nó chẳng phải vẫn rất tốt sao?” Cô nhấc mi hỏi

ngược lại.


bàn tay đưa lên trước ngực cô, bắt đầu ở trên ngực cô sờ soạng lung

tung, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ thoải mái.



Động tác non nớt của Tiểu Bác làm cô trở lại với thực tại. Nhìn Tiểu Bác không muốn rời xa

mình, Vũ Tình nhẹ nhàng nhắm mắt hôn khẽ lên trán của nó.



Mỗi ngày đều dậy sớm hơn mẹ, Nhạc Nhạc hôm nay còn luyến tiếc cũng như vậy, mở to mắt, là người đầu tiên thức dậy.



Nhưng ngay sau đó ánh mắt nó chạm vào mặt tên “tiểu bại hoại”.Nhạc Nhạc nhăn

mặt nhíu mày, mất một lúc mới nhớ ra được những chuyện hôm qua. Thật

đáng ghét, sao nó được đắp chung chăn với mẹ? mà tay lại còn để lên chỗ

mềm mềm của mẹ. Nhạc Nhạc trừng mắt thật lớn, đúng là chuyện làm nó

không vui mà. Thằng bé kia không được đụng đến chỗ đó, chỗ đó là của nó

mà, của nó!!!



Nhạc Nhạc tức giận phùn miệng thở mạnh, nhìn nó say sưa ngủ, bộ dạng giương giương tư đắc thì thấy ngứa mắt không chịu

nổi.Không được, không được, Nhạc Nhạc nảy ra ý đồ đen tối.Nhạc Nhạc cẩn

thận bò xuống giường, sau đó nhảy ra chỗ cái hòm vuông vuông.Lấy từ

trong hòm ra một vài thứ, nhìn về phía giường cười đấy xấu xa.Hừ, xem

mày từ nay về sau còn dám ở lại đây không?



Sau đó nó cẩn thận tiến hành hành động trả thù.



Hai người một lớn một nhỏ, người trước người sau cùng mở mắt.



Tiểu Bác mắt hé ra, sau đó hai mắt “chữ O”.“Dì?”



Vũ Tình vì tiếng hét lớn của Tiểu Bác mà mở mắt ra. Đập ngay vào mắt cô là khuôn mặt nhỏ nhắn sặc sỡ sắc màu, làm cô nhịn không được bật cười.Chỉ

thấy hai mắt của Tiểu Bác bị vẽ hai vòng tròn đen xì, còn giữa trán là

chữ “Vương”.Trên khuôn mặt trắng nõn có ba chòm râu màu đỏ, cái miệng

nhỏ nhắn bị một vòng tròn xanh biếc vây lấy, làm cho khuôn mặt hề của nó nhìn càng buồn cười. Nhìn khuôn mặt hiện tại của Tiểu Bác giống như mặt một con tiểu hổ đáng yêu.



“Dì, dì cười gì vậy?”Tiểu Bác khó hiểu nhìn thấy dì cười ha ha, bộ dạng của nó càng đáng yêu.



Vũ Tình mỉm cười, đảo mắt tìm kiếm bóng dáng của con gái, trong phòng chỉ

có ba người, làm chuyện xấu xa này chỉ có thể là tiểu nha đầu này thôi.