Tình Nhân Tuổi 18

Chương 1103 : Ngủ lại khách sạn Nhật Bản

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Edit: nhuquynh91



“A… Có phải Nhạc Nhạc đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?” Vũ Tình cổ họng có chút nghẹn, lo sợ hỏi lại.



“Không, Hạ tiểu thư, cô đừng có gấp, Nhạc Nhạc khỏe lắm!” Cô giáo ở vườn trẻ lập tức giải thích, nhưng cũng không nói chuyện nhẫn kim cương, mà chỉ muốn cô nhanh một chút đến vườn trẻ.



Vũ Tình buông điện thoại, dùng sức phụ giúp Thang Duy Thạc cũng đang nghe điện thoại.



“Hiệu trưởng, Tiểu Bác xảy ra chuyện gì sao?” Thang Duy Thạc có vẻ thật căng thẳng, thanh âm thật nghiêm túc!



Tiểu Bác xảy ra vấn đề gì sao? Vũ Tình lo lắng tự hỏi.



Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì mà trán Thang Duy Thạc đã giãn ra đôi chút “Được rồi, tôi lập tức đến ngay!” Nói xong, cắt đứt điện thoại!



“Thang Duy Thạc, anh để cho tôi đi, Nhạc Nhạc ở vườn trẻ không biết phát sinh chuyện gì, cô giáo muốn tôi phải mau đến đó!” Tuy rằng cô giáo nói Nhạc Nhạc không xảy ra chuyện gì, nhưng cô thân là mẹ, vẫn rất lo lắng!



“Nhạc Nhạc xảy ra chuyện gì? Đúng là thật trùng hợp? Cô giáo của Tiểu Bác cũng muốn anh nhanh chóng đến đó một chuyến!” Nhưng hắn cũng rất lo cho con gái, cái này đúng làm cho hắn muốn phân thân ra được.



“Tiểu Bác không có chuyện gì chứ?” Cô nhịn không được mà hỏi “Không biết có chuyện gì mà cô giáo của Nhạc Nhạc cũng muốn tôi đến nhanh một chút!”



“Vậy thì em đi đi, anh cũng phải đi xem Tiểu Bác một chút!”



Lúc này hai người đã quên cãi nhau, tức giận, kiêng kị và những cảm xúc khác, mà bây giờ chỉ muốn lo lắng cho con mình, đơn thuần là cha mẹ lo lắng cho con cái mà thôi!



Tiểu Bác là bảo bối, Nhạc Nhạc cũng là bảo bối. Hắn đành phải mở cửa xe, để cho Vũ Tình xuống.



Mà Vũ Tình cũng không trì hoãn một giây nào, lập tức xuống xe.



“Đến vườn trẻ thì lập tức gọi cho anh, nếu không anh sẽ rất sốt ruột!” Thang Duy Thạc hướng ngoài cửa xe mà hô to.



Vũ Tình vội vàng hướng hắn gật đầu, sau đó vẫy taxi.



Thang Duy Thạc đã hướng về phía vườn trẻ mà cho xe chạy tới….


“ Hạ tiểu thư, xin cô đừng quá lo lắng!” Người quản lý cung kính nói sau đó ôm lấy thằng bé đang say ngủ. Vũ Tình cũng lập tức ôm lấy con gái theo xuống xe.



Tâm trạng cấp bách làm cho cô không có nhiều thời gian lo lắng, lướt nhanh theo chân người quản lý vào khách sạn.



Vũ Tình mang theo tâm trạng bất an nhìn bảng điện tử báo số tầng của thanh máy nhích từng số. Cuối cùng thang máy dừng ở tầng thứ 44 càng làm tâm trạng của Vũ Tình thêm hoảng hốt. Bốn bốn? Đây chính là điềm xấu.



“ Hạ tiểu thư, xin cô nhanh một chút, tổng giám đốc thật sự rất muốn nhìn thấy bọn trẻ.” Hạ quản lý thúc giục.



“ Tôi biết rồi.” Vũ Tình bước nhanh đuổi kịp ông.



Trước cửa phòng “4444”, quản lý dừng lại. “4444” toàn là “4”. Ông trời ơi, đây là điềm xấu sao?



Gõ nhẹ vài tiếng ở cửa, sau đó người quản lý trưc tiếp mở cửa tiến vào. Toàn thân Vũ Tình run rẩy đến ngừng thở, sau đó cũng cố lấy dũng khí tiến vào. Nhìn vào bên trong. Không một bóng người?



“Thang Duy Thạc, anh ở đâu?” Vũ Tình ôm con gái chạy qua chạy lại trong phòng, nhẫn nại hồi lâu, cuối cùng vẫn là không nhịn được nước mắt tràn dâng.



“ Thang Duy Thạc, anh không thể bỏ em lại, anh không thể bỏ mặc bọn trẻ.” Tại đây, vào thời khắc này, Vũ Tình đã thổ lộ lời nói từ tận đáy lòng.



Vừa đẩy cửa một phòng, cô lập tức bị một thân thể ấm áp ôm lấy. Tiếp theo là một giọng cười trêu chọc ở trên đầu cô vang lên. “ Hóa ra em lại khao khát được nhìn thấy anh như vậy.”



Bị hắn mạnh mẽ ôm chặt vào lòng như vậy khiến cô ngây ra một lúc, nhưng rât nhanh sau đó:” Thang Duy Thạc, tên khốn kiếp, anh dám đùa giỡn em hả? Dám trêu đùa em?”



Cô dùng sức giãy dụa trong lòng hắn nhưng không có chút suy chuyển nào, cô bắt đầu cắn vào ngực hắn.



“ Oa!” bảo bối trong ngực Vũ Tình đột nhiên giật mình khóc thật to. Thang Duy Thạc không cam lòng buông người trước ngưc ra. Thân thể được tự do, Vũ Tình vội vàng dỗ dàng bảo bối. “ Ngoan, đừng khóc, đừng khóc, mẹ ở đây mà.”



Nhạc Nhạc được mẹ vỗ về lại chìm sâu vào giấc ngủ.



Phía sau Thang Duy Thạc ra hiệu cho người quản lý, đón lấy tiểu nha đầu trong lòng cô, rồi ý bảo hắn có thể ra ngoài.



Sắp xếp xong xuôi cho hai đứa trẻ, Vũ Tình rốt cuộc không kìm nén được lửa giận bộc phát.



“ Được rồi, anh không phải muốn nhìn thấy bọn trẻ sao? Tôi đưa chúng đến cho anh rồi, bây giờ tôi sẽ đi.” Nói xong cô liền hướng cửa chính chạy ra.