Tình Nhân Tuổi 18

Chương 1124 : Tự trách

Ngày đăng: 17:06 18/04/20


Edit: nhuquynh91



Vũ Tình tựa vào đầu giường, cúi đầu nhìn tay mình….



Cô bất đắc dĩ chỉ có thể kháng nghị bằng cách im lặng, bất kể cô có đuổi như thế nào thì hắn vẫn không chịu đi!



Bỗng trong đầu cô xẹt qua một ý nghĩ, vươn cánh tay dài mảnh khảnh cầm lấy điện thoại ở đầu giường….



Nhưng tay cô vừa mới đụng đến thì điện thoại trong tay đã bị hắn đoạt đi “Em

đưa điện thoại cho anh, em muốn trộm điện thoại của anh à!” Thang Duy

Thạc đầu tiên là tức giận nhìn cô, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt phòng bị

của cô thì sự tức giận cũng đi đâu mất tiêu, miệng nở ra một nụ cười “Em lấy điện thoại làm gì vậy?”



Thân thể hắn khẽ nhích tới, khuôn

mặt trong thoáng chốc đã gần sát mặt cô! Khí thế vương giả của hắn tỏa

ra thật mạnh mẽ, khiến cô buộc lòng phải trốn sang một bên.



Nhưng cô càng tránh né, hắn càng tiến gần cô thêm “Nói đi, em muốn lấy điện thoại làm gì?”



Giọng nói của hắn mang theo ý đùa giỡn khiến cô không thể không đáp lại “Anh

đưa điện thoại cho tôi, tôi sẽ cho anh biết tôi muốn làm gì!” Bàn tay

của cô vươn ra, ý muốn cầm lấy điện thoại!



Thang Duy Thạc nhìn

lại trong tay là cái điện thoại đã lỗi thời, thuận tay ném xuống sàn

nhà. Trong nháy mắt chỉ thấy cái điện thoại rơi trên mặt đất, vỡ thành

nhiều mảnh.



“Anh vì sao lại ném điện thoại của tôi chứ, anh ức

hiếp tôi chưa đủ, bây giờ còn ức hiếp đến đồ vật của tôi nữa phải

không?” Vũ Tình buồn bực nhìn hắn, hắn cứ hành động như vậy, khiến cô

làm sao không thể hận hắn chứ!



“Cái đó là thứ gây nên chuyện nên

mới có kết cục như vậy, nói cho em biết, không có chuyện gì lại muốn đi
Cô kiên định nói, không cho phép chính mình yếu đuối!



“Em nghĩ là anh đang diễn kịch sao? Anh nói cho em biết, em không cần phải cảm động như vậy, em muốn như thế nào anh cũng có thể bồi thường!” Nói xong, hắn bá đạo hôn lên mặt cô.



Vũ Tình dùng sức lau mặt mình, ánh mắt mang theo phẫn hận nhìn hắn!



Nhìn thấy thương tích trên người cô, hắn đúng là vô cùng hối hận!



Thời điểm lúc ấy, trong phòng tối đen, mà hắn cũng đang vô cùng tức giận!

Thật là như thế nào hắn lại tàn nhẫn như vậy, thầm nghĩ chỉ muốn phát

tiết buồn bực của mình, hơn nữa cũng chỉ muốn giáo huấn cô một chút

thôi!



Nhưng giáo huấn như thế này thì quả thật là quá nghiêm khắc rồi!



“Bang…bang…..” hốn hợp tiếng đập cửa vang lên, đánh gãy sự trầm mặc của hai người trong phòng!



Chỉ nghe thấy cánh cửa gỗ bị vài cánh tay gõ, ha ha, tựa như là các con chó nhỏ đang gõ cửa vậy!



“Mẹ, papa, con muốn vào!” Thanh âm của Nhạc Nhạc truyền đến, Tiểu Bác thế nhưng lại không nói chuyện!



Hai đứa trẻ này…..Thang Duy Thạc đành phải đến mử cửa ra!



Hai tiểu bảo bối nhanh chân nhảy vào phòng, miệng còn cười khanh khách không ngừng!



“Nhạc Nhạc, Tiểu Bác, không được ồn!” Thang Duy Thạc nhíu nhíu mày, biểu tình vô cùng nghiêm túc!



Lúc trước hắn đối với con cũng không dùng biểu tình nyaf, nhưng bây giờ lại phát hiện, nếu không nghiêm túc thì bọn chúng liền không có cách nào

chịu nghe lời!



Tiểu Bác an tĩnh lại đầu tiên, đúng nghiêm túc ở một bên nhìn dì.



Nhạc Nhạc lại không sợ như vậy, mà nhanh chân chạy đến bên giường, nhìn mẹ mà nước mắt lưng tròng.