Tình Nhân Tuổi 18
Chương 1127 : Đề nghi vô tình
Ngày đăng: 17:06 18/04/20
Edit: nhuquynh91
Vũ Tình nhìn hắn xin lỗi, tiếp theo lập tức hướng hắn cầu cứu: “Duy Á, tôi muốn tìm anh ta, nhưng nhân viên lễ tân không cho tôi lên!”
“Tìm anh trai tôi sao, Tình Tình, tôi cuối cùng cũng biết được anh trai của
tôi hai ngày nay vì sao khó chịu như vậy!” Thang Duy Á nhếch nhếch khóe
miệng, lộ ra nụ cười thật tươi.
“Duy Á, tôi muốn nhanh chóng gặp
anh ta!” Vũ Tình không có thời gian cười đùa, mục đích của cô chỉ có
một, đó là muốn được nhìn thấy các con.
Nhạc Nhạc bị gãy răng
chắc chắn sẽ rất đau, hôm đó chảy rất nhiều máu cơ mà! Còn Tiểu Bác bị
té xuống đất, không biết cái mông nhỏ có bị đau không?
“Được, tôi sẽ đưa cô lên!” Thang Duy Á kéo tay Vũ Tình đi đến thang máy chuyên
dụng cho Tổng giám đốc, ha ha, cái gì mà chuyên dụng chứ, hắn cũng đã
dùng qua mấy lần rồi!
Nhân viên tiếp tân lúc nãy có ý xem thường Vũ Tình bây giờ miệng mở lớn, vẻ mặt vô cùng ngu ngốc và khôi hài!
‘Linh’ cửa thang máy mở ra, Vũ Tình vô cùng căng thẳng bước ra khỏi thang máy.
Cô có vài phần sợ sệt nhìn Thang Duy Á, nghi hoặc hỏi: “Văn phòng nào là văn phòng của hắn?”
Thật ra lúc trước cô cũng đã có đến đây một lần, nhưng lần đó là bị người
khác bắt ép đên, cho nên căn bản cô không nhớ văn phòng hắn ở đâu!
Thang Duy Á chỉ vào một căn phòng “Ngay ở bên kia, cô một mình đi qua đó đi,
cho anh ấy một cái kinh hỉ! Tôi phải đi đến nhà xưởng, thời gian không
còn sớm nữa!” Nói xong, hắn lại đi vào thang máy.
Thang Duy Á
thật ra không dám đi gặp anh trai mình, vì hắn vừa rồi mới đem lên một
văn kiện cho anh trai mình duyệt đã bị mắng một trận tơi bời. Cho nên,
hắn bây giờ thật không muốn gặp anh trai chút nào!
Vũ Tình nhìn
cửa tháng máy dần đóng lại, có chút kích động đi về hướng Thang Duy Á
vừa chỉ! Mà cô cũng rất dễ dàng tìm được phòng của Tổng giám đốc, cô
nhìn chằm chằm vào cánh của có chút quen thuộc. Vài ngày nay cô đã bị sự áy náy tra tấn vô cùng lớn, hít sâu lần cuối, cô lấy dũng khí gõ cửa.
“Cốc, cốc,……”
‘………………………’
tốt!”
Sợ hắn nghi ngờ, cô lập tức giải thích! Cô rất kích động,
không thể cho hắn biết Tiểu Bác cũng là con của cô, cô không muốn cho
hắn biết!
“Ha..ha…Hạ Vũ Tình, cô xem chúng là những con mèo nhỏ,
những con chó nhỏ sao! Cô muốn thì có, không muốn thì vứt đi là được
sao! Cô có biết con gái bị thương rất thảm không! Vết thương trên người
thì không nói, mỗi ngày bọn chúng đều khóc rất nhiều!” Nghĩ đến việc các con chịu ủy khuất, Thang Duy Thạc vô cùng tức giận!
Chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ này là hắn vô cùng tức giận, nhưng hắn cũng càng tức
giận chính mình hơn nữa, hắn thế nhưng dễ dàng bị người phụ nữ này tác
động đến cảm xúc của bản thân, tự nhiên luôn nhớ đến cô.
Vì phát tiết cảm xúc của mình, vì chứng minh mình sẽ không bị người phụ nữ này kiểm soát, nên hắn mới kéo thư ký vào phòng…….
Nghe nói lũ trẻ khóc rất nhiều, áy náy trong lòng Vũ Tình càng tăng them vài phần “Tôi không hề không muốn các con, tôi không có ý như vậy!”
“Dù sao các con cùng cô không còn quan hệ gì, cô đi Anh quốc đi!” Hắn tuyệt đối không cho cô gặp các con.
Vũ Tình bắt lấy cánh tay hắn, vẻ mặt cầu khẩn “Tôi xin anh, xin anh cho
tôi được nuôi con! Tôi không thể xa con được, thật sự không được!”
Một suy nghĩ xẹt qua trong đầu hắn, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà ác “Cô muốn nuôi hai đứa con đúng không?”
Vũ Tình không nghi ngờ gì gật đầu, lau quệt nước mắt trên mặt “Đúng vậy, tôi rất muốn!”
Khi nghe cô xác nhận như vậy, hắn nâng cằm của cô lên, bắt cô phải nhìn
mình “Cô tới nhà của tôi làm người giúp việc, chăm sóc hai đứa con, dọn
phòng, và đương nhiên đến thời điểm tôi cần thì phải ra sức phối hợp!”
“Tôi có thể chăm sóc cho các con, có thể dọn dẹp phòng, nấu cơm, cái gì cũng có thể! Nhưng tôi không thể làm tình nhân của anh!” Cô không thể để cho hắn xem thường, cô không thể trở lại là bạn cùng giường với hắn lần
nữa!
Miệng hắn lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, nhẹ giọng nói: “Cô sai rồi, không phải tình nhân. Trước đó tôi chưa bao giờ nói đến từ đó cả,
tôi chỉ muốn cô là nơi phát tiết của tôi thôi!”
Vũ Tình dùng sức lắc đầu “Không cần……..”
“Không cần?” hắn lặp lại lời cô, sau đó buông cằm cô ra, xoay người đi chỗ
khác “nếu cô không đồng ý, chúng ta không còn gì để mói nữa, cô đi đi!”
“Không, tôi đồng ý, tôi đồng ý!” Vũ Tình nhịn xuống bi thương, ủy khuất gật đầu! Vì các con, cô có thể nhẫn nhịn tất cả.