Tình Nhân Tuổi 18

Chương 1131 : Lựa chọn đau đớn

Ngày đăng: 17:06 18/04/20


“Vũ Tình, mẹ muốn nói với con……” Bà Hạ lại mở miệng một lần nữa, đi kéo tay con gái!



Vũ Tình né tránh, cúi đầu nói: “Mẹ, mẹ đi chăm sóc em gái đi, nơi này con không sao!”



Bà Hạ sao nhìn không ra né tránh của cô, nhưng bà vẫn cầu xin nói: “Vũ Tình, con đưa đứa con này cho em gái con được không? Con có hai đứa, đưa cho em gái con một được không?”



Trong lòng sớm đã biết mẹ muốn nói gì, nhưng nghe thấy lời này, Vũ Tình vẫn tức giận đến rơi nước mắt, trong lòng vô cùng khổ sở. ”Mẹ, mẹ đi đi!”



“Vũ Tình, mẹ xin con mà? Con không thể nhìn em gái con, đã mất con, lại còn mất chồng?” Bà Hạ bắt lấy bả vai của cô, dùng sức lắc lắc!



Vũ Tình cúi đầu, cắn chặt môi dưới. Đây là đứa con của cô, sao cô có thể bỏ được?



Sinh mệnh của chúng đều quan trọng với mình, sao cô có thể bỏ? Không, cô không muốn chia xa con cô?



Con là tất cả của cô, cô không cho, không cho!



“Vũ Tình, con ngẫm lại Thang gia giàu có như thế, con con vào đó sẽ được hưởng hạnh phúc, nó vào Thang gia sẽ thành cậu chủ! Chắc chắn hạnh phúc hơn ở cạnh con rồi?” Bà Hạ bắt đầu dụ.



Nói đến câu này, nước mắt Vũ Tình tuôn rơi xuống. Con của cô, vốn là củaThang Duy Thạc, bọn chúng đều là con của hắn!



Nhưng bọn chúng là đứa trẻ không cha, nghĩ đến đây, Vũ Tình liền cảm thấy thẹn với con cô!



Nhưng, muốn đưa con cô đi, cô căn bản không thể nhận!



“Vũ Tình, đưa con cho Vũ Hân được không? Nó nhất định sẽ coi như mình sinh ra. Con biết em gái con mà, từ nhỏ đã lương thiện rồi. Nó chắc chắn sẽ không bạc đãi con con, nhất định sẽ nuôi nó tốt!” Hai tay Bà Hạ, vội vàng đưa đến chỗ đứa bé.



Vũ Tình vội vàng ôm lại, dùng sức lắc đầu.”Không, mẹ, con không cho!”



Bà Hạ thấy thế, căn bản mặc kệ đứa bé, dùng sức cướp đi! Bà Hạ dùng sức kéo con, Vũ Tình hiểu ý đau đớn!



Sợ làm con đau, cô bắt buộc phải thả con ra.



Bé trai lọt vào tay bà Hạ, trên mặt gầy gò lộ nét đắc ý.
Con là dũng khí sống sót của cô, nếu chẳng còn con, cô sống còn có ý nghĩa gì?



Cô không phải kẻ yếu, đau khổ gì cô cũng có thể chống đỡ!



Nhưng vận mệnh lại vô tình bức cô vào đường chế, lần này cô không thể chịu được nữa rồi!



Quên đi, hãy để cô đi cùng con gái.



Một khắc trước khi cô uống thuốc, gương mặt nhỏ nhắn bỗng thoáng hiện trong đầu cô. Mà nó, ngăn cản động tác của cô, cô không thể chết được, cô nên sống vì con trai của cô!



Ít nhất, cô còn có cơ hội nhìn thấy con. Có lẽ một ngày nào đó nhiều năm sau, nó sẽ biết cô là mẹ nó!



Bằng vào hy vọng nhỏ nhoi này, Vũ Tình cho mình cơ hội sống!



Nhưng khát vọng mãnh liệt nhớ con, dưới sự giúp đỡ của y tá tốt bụng kia, cô đã nhận một đứa con bị vứt bỏ trước cửa cô nhi viện!



Nhờ đứa con này mà cuộc sống chua xót của cô có thêm rất nhiều niềm vui!



Vũ Tình nhớ rõ, lần đầu tiên ôm đứa con đó, rung động, cảm thấy như đó đúng là con cô!



Có lẽ, đây là cái gọi là duyên phận rồi!



Vũ Tình nhận nuôi đứa con này, hoàn toàn trở thành con ruột của mình!



Con gái được cô nuôi bằng sữa của mình, là mỗi ngày cô dỗ nó, ôm nó, tắm cho nó, thay tã.



Là cô giúp nó tập tễnh học đi, là cô dạy nó nói câu đầu tiên ‘mẹ’.



Vũ Tình dùng tất cả tình thương của mẹ, đặt hết lên người đứa bé này, mà cô cũng tìm được điểm tựa để sống!



!