Tình Nhân Tuổi 18

Chương 191 : Duyên phận hay là trùng hợp

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Edit: nhuquynh91



“A… Có phải Nhạc Nhạc đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?” Vũ Tình cổ họng có chút nghẹn, lo sợ hỏi lại.



“Không, Hạ tiểu thư, cô đừng có gấp, Nhạc Nhạc khỏe lắm!” Cô giáo ở vườn trẻ lập tức giải thích, nhưng cũng không nói chuyện nhẫn kim cương, mà chỉ muốn cô nhanh một chút đến vườn trẻ.



Vũ Tình buông điện thoại, dùng sức phụ giúp Thang Duy Thạc cũng đang nghe điện thoại.



“Hiệu trưởng, Tiểu Bác xảy ra chuyện gì sao?” Thang Duy Thạc có vẻ thật căng thẳng, thanh âm thật nghiêm túc!



Tiểu Bác xảy ra vấn đề gì sao? Vũ Tình lo lắng tự hỏi.



Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì mà trán Thang Duy Thạc đã giãn ra đôi chút “Được rồi, tôi lập tức đến ngay!” Nói xong, cắt đứt điện thoại!



“Thang Duy Thạc, anh để cho tôi đi, Nhạc Nhạc ở vườn trẻ không biết phát sinh chuyện gì, cô giáo muốn tôi phải mau đến đó!” Tuy rằng cô giáo nói Nhạc Nhạc không xảy ra chuyện gì, nhưng cô thân là mẹ, vẫn rất lo lắng!



“Nhạc Nhạc xảy ra chuyện gì? Đúng là thật trùng hợp? Cô giáo của Tiểu Bác cũng muốn anh nhanh chóng đến đó một chuyến!” Nhưng hắn cũng rất lo cho con gái, cái này đúng làm cho hắn muốn phân thân ra được.



“Tiểu Bác không có chuyện gì chứ?” Cô nhịn không được mà hỏi “Không biết có chuyện gì mà cô giáo của Nhạc Nhạc cũng muốn tôi đến nhanh một chút!”



“Vậy thì em đi đi, anh cũng phải đi xem Tiểu Bác một chút!”



Lúc này hai người đã quên cãi nhau, tức giận, kiêng kị và những cảm xúc khác, mà bây giờ chỉ muốn lo lắng cho con mình, đơn thuần là cha mẹ lo lắng cho con cái mà thôi!



Tiểu Bác là bảo bối, Nhạc Nhạc cũng là bảo bối. Hắn đành phải mở cửa xe, để cho Vũ Tình xuống.



Mà Vũ Tình cũng không trì hoãn một giây nào, lập tức xuống xe.



“Đến vườn trẻ thì lập tức gọi cho anh, nếu không anh sẽ rất sốt ruột!” Thang Duy Thạc hướng ngoài cửa xe mà hô to.



Vũ Tình vội vàng hướng hắn gật đầu, sau đó vẫy taxi.
Mà Hạ Vũ Tình nhìn thấy người ngồi trong văn phòng, bước chân cũng dừng lại “Anh tại sao lại tới đây? Chẳng lẽ anh là vị chuyện của Nhạc Nhạc mà tới sao?” Vũ Tình trực tiếp hướng Thang Duy Thạc mà hỏi.



Câu hỏi của cô vừa rồi khiến cho các cô giáo ở vườn trẻ đều ngây ngẩn cả người “Hai người…hai người quen nhau?” Này…. Đây là chuyện gì đây?



“Mẹ………….” tiếng khóc rống lên của Nhạc Nhạc truyền tới đầu tiên.



“Papa…. Con tìm được nhẫn của ba rồi!” Thang âm của Tiểu Bác cũng theo sau truyền vào.



Thang Duy Thạc cùng Hạ Vũ Tình, cả hai người cùng quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy hai đứa con đều mang theo nước mắt mà chạy vào!



Nhạc Nhạc vừa bước vào thấy người bên cạnh mẹ, bỗng kêu lớn một tiếng “Papa…papa…”



Sau đó xoay đôi chân ngắn hướng Thang Duy Thạc mà chạy tới, ủy khuất ôm lấy hắn “Papa, Tiểu Bác kêu con là kẻ trộm!”



Một tiếng “papa” của Nhạc Nhạc không khỏi làm cho một người mẹ chưa kết hôn như Vũ Tình giật mình mà ngượng ngùng. Mà cũng khiến cho hiệu trưởng cùng cô giáo ở đây choáng váng, miệng vì ngạc nhiên mà mở thật to.



Hạ Nhạc Nhạc vừa rồi kêu ai là papa chứ? Hiệu trưởng đẩy gọng kính lên mũi, đảo mắt nhìn quanh. Nhưng trong phòng chỉ có mỗi mình Thang tiên sinh là đàn ông, vậy… vậy không phải vừa rồi Nhạc Nhạc kêu Thang tiên sinh là papa sao?



Nói cách khác…nói đúng hơn là Tiểu Bác cùng Hạ Nhạc Nhạc có cùng papa?



Thang Duy Thạc thuận thế ôm lấy con gái, lau quệt nước mắt trên mặt nó “Nhạc Nhạc ngoan, Nhạc Nhạc ngoan!”



“Nhạc Nhạc không phải kẻ trộm, cái vòng đẹp kia là của Nhạc Nhạc, lúc trước Nhạc Nhạc chơi không cẩn thận làm đánh rơi dưới sàn, hôm bữa Nhạc Nhạc giúp mẹ quét rác mới tìm được nó dưới sàn!”Nhạc Nhạc khóc thì khóc, nhưng mồm miệng vẫn nhanh đem chuyện kể rõ ràng.



“Cái vòng đẹp nào?”



“Cái vòng đẹp nào?”



Thang Duy Thạc cùng Hạ Vũ Tình đồng thời hỏi, cái vòng đẹp sao lại gây ra chuyện lớn chứ?