Tình Nhân Tuổi 18

Chương 197 : Trêu đùa ác ý

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Trên người toàn là đất, Tiểu Bác căn bản không biết mình bẩn như thế nào mà theo thói quen chạy về phía

bà nội. “ Bà nội! Bà nội! Con ôm một cái.”



Từ trước đến nay vốn thích sạch sẽ, Thang phu nhân vội vàng lùi ra phía sau mấy bước. “ Cục cưng, con đừng qua đây.”



Tiểu Bác nhìn bà nội, thấy bà xua tay với nó lại càng thích chí chạy về phía bà nội. “ Bà nội!”



“ Còn đứng đấy, cô nhanh đem tiểu thiếu gia lên phòng tắm rửa đi.” Thang

phu nhân phát ra tiếng kêu bén nhọn không khống chế được, hướng tới

người giúp việc quát lớn.



Người giúp việc lập tức chạy đến ôm lấy tiểu thiếu gia rời đi, Tiểu Bác thông minh đúng thời điểm đôi chân ngắn lập tức nhảy qua. Nhìn thấy phía sau người giúp việc không bắt được

mình thì đắc ý cười khanh khách.



Chỉ thấy trên mặt sàn trơn bóng

in lại rất nhiều dấu chân. Thang Duy Á cười ha ha, còn Thang phu nhân

thì thiếu điều muốn hét chói tai.



Thang Duy Thạc nhìn đứa con trai đầy đất bẩn thì nhíu mày thấp giọng nói:” Tiểu Bác, đừng chạy loạn nữa!”



Nghe được tiếng mắng của ba, Tiểu Bác quay đầu đi đến. “Ba!” đang nhìn ba nó nhìn thấy người ngồi cạnh ba, Tiểu Bác nghĩ ngợi một chút sau đó la lớn:” dì!”



Vũ Tình mỉm cười gật đầu mấy cái chào hỏi với Tiểu Bác chào hỏi:” Tiểu Bác ngoan!”



Lúc này người giúp việc rốt cuộc cũng bắt được tên tiểu tử này. “ Tiểu thiếu gia, tôi mang cậu đi tắm sau đó ăn cơm.”



“ Dì!” ở trong lòng người giúp việc Tiểu Bác còn quay đầu lại cười hì hì với Vũ Tình.



“ Tiểu Bác biết cháu sao?” Thang phu nhân lập tức nghi hoặc mở miệng hỏi, cảm giác thấy có điểm không thích hợp nhưng không đúng chỗ nào lại

không nói được.



Vũ Tình xấu hổ ánh mắt không biết nhìn vào đâu, do dự nhìn Thang phu nhân rồi lại nhìn Thang Duy Á.



“ Ai da, không ăn cơm đâu! Người ta có đói đến sắp chết rồi, người quan

trọng về nhà mà còn không cho ăn cơm, thật phiền chết đi được.” Thang

Duy Á lần hai tỏ vẻ buồn bực mở miệng.



“Được rồi, chúng ta đi ăn cơm.” Thang phu nhân lập tức mở miệng rồi đi về phía nhà ăn.


dữ đố kị. “ Duy Á, tôi nhớ gần đây không hề gặp cậu, đừng nói là gặp qua cậu, sợ rằng cậu là ai Tiểu Bác cũng không biết.”



“ Vậy sao?

Anh, chắc là anh nhớ nhầm rồi, sao Tiểu Bác lại không nhớ em chứ.” Thang Duy Á không tin, nhìn đứa cháu nhỏ của mình ngoắc ngoắc. “ Tiểu Bác,

nhận ra chú không?”



Tiểu Bác nhìn hắn sau đó lắc đầu thật mạnh. “ ba, dì, người này là ai?”



Một câu này của Tiểu Bác đủ làm cho Thang tiên sinh và Thang phu nhân hiểu

ra, Tiểu Bác quen biết Vũ Tình không phải vì cô là bạn gái của Duy Á.



“ Dì ôm con một cái đi.” Tiểu Bác bắt đầu hướng về phía Vũ Tình ra sức làm nũng. “ Ôm con đi, dì.”



Thang Duy Thạc tươi cười, trong bụng vô cùng đắc ý chờ xem màn kịch vui này.



Tiểu Bác cứ lải nhải không ngớt làm cho Vũ Tình không thể không ôm lấy nó.



Tất cả xấu hổ cùng ủy khuất không nói ra được tấn công lẫn nhau trong lòng

cô, làm cho cô nhịn không được sống mũi cay cay, hơi nước mờ mịt trong

mắt. Cô thật sự muốn kêu to điên cuồng để giải tỏa những bức xúc hiện

tại. Cô không hiểu vì sao mình lại phải ở lại đây để chịu sự khinh miệt

của Thang phu nhân và sự bỡn cợt của Thang Duy Thạc.



Đáng chết,

cô tại sao lại tránh cũng không thoát khỏi họ Thang? Thang Duy Thạc,

Thang Duy Á, Thang Tiểu Bác, chẳng lẽ bọn họ đều là ông trời phái đến

hành hạ cô?



“ Dì, con muốn ăn!” Ở trong lòng Vũ Tình, thân hình

nhỏ bé bắt đầu vặn vẹo, đưa bàn tay chỉ về phía bàn ăn.” Dì cũng phải ăn đi.” Vũ Tình ở trước mặt bao nhiêu người cầm đũa lên chiều theo tên

tiểu tử kia.



Thang tiên sinh mở miệng hỏi thẳng tuột: “ Hạ tiểu

thư, cô chính là người mà hôm qua cả hai thằng con trai của tôi đều nói

sẽ đưa về phải không?”



Lời của Thang tiên sinh làm cho Thang Duy Thạc cùng Thang Duy Á đồng thời phun hết thức ăn trong miệng ra.