Tịnh Phi Dương Quang

Chương 14 :

Ngày đăng: 08:07 19/04/20


Không ai có thể nói cho tôi biết, trong khi tôi chìm trong cơn hôn mê bất tỉnh dài đằng đẵng, tới cùng đã phát sinh chuyện gì.



Sự thực vĩnh viễn tồn tại, tuy có nhưng vĩnh viễn không cách nào hiểu được.



Tôi có mơ thấy An Nhiên sao?



Tôi có trở về quá khứ sao? Cho dù chỉ là một chút thời gian ngắn ngủi thoáng lướt qua trong nháy mắt.



Tôi có nhìn thấy sao? An Nhiên xa xôi mà tôi luôn hoài niệm kia.



Tôi không nhớ rõ.



Sau khi tỉnh lại, tôi gắng sức hồi tưởng, không nhớ được chút nào.



An Nhiên đã từng đọc cho tôi nghe một tác phẩm, tên là “Trước khi từ trần”.



An Nhiên cảm thán nói với tôi, “Quân Duyệt, con người thật sự là linh hồn của vạn vật, thì ra trước khi chết đi, có nhiều sự tình đã từng phát sinh hiện ra bập bềnh và thay đổi trước mắt như vậy, giữa âm phủ, linh hồn trước khi biến mất tựa hồ không có gì là làm không được.”



Tôi hỏi anh, “An Nhiên, nếu như anh sắp phải chết, một việc cuối cùng anh muốn làm, sẽ là gì?”



Anh hỏi, “Cậu thực sự muốn biết?”



Tôi gật đầu.



Im lặng rất lâu, anh ghé vào tai tôi, thấp giọng thì thầm, “Mang cậu theo.” Sau một giây, anh lại nhìn mặt tôi, ôn nhu hỏi, “Có sợ không?”



Tôi lắc đầu.



Không sợ.



Thật sự không sợ.



Tôi chỉ sợ anh không mang tôi theo, vứt tôi vào một nơi không còn anh nữa.



“Quân Duyệt, vậy còn cậu? Nếu như cậu sắp phải chết, việc cuối cùng cậu muốn làm, sẽ là gì?”



Tôi hơi cọ cọ răng cửa, “Ăn anh, đem anh ăn vào trong bụng, hấp thu vào mạch máu.”



Tôi đang lý sự, anh lại tiến đến gần hôn tôi, “Cậu tưởng mình là hoa ăn thịt người sao?”



“Là anh nói, linh hồn trước khi biến mất không có gì là không làm được.”



“À, không có gì là không làm được.”



Tôi có nhiều thứ không làm được, hoặc có lẽ chỉ vì, tôi vẫn chưa chết.



Tôi chưa chết, cuối cùng cũng không thể không mở mắt ra, đối mặt với hiện thực không muốn đối mặt nhất.



Hiện thực ấy, chính là An Nhiên, An lão đại, An công tử, An tiên sinh.



Sau khi ngây ngây ngô ngô tỉnh lại, An Nhiên dường như đã sớm chờ tôi mở mắt để hỏi tội cho rõ ràng, lần thứ nhất nói chuyện rất nhanh bắt đầu.



An Nhiên nói câu đầu tiên, là một câu hỏi.



Lẳng lặng nghênh đón ánh mắt của tôi, cười hỏi, “Quân Duyệt, lần này có phải là tự sát không?”



Từ lúc biết mình không thành công, liền biết không thể bị anh dày vò ít được.



Chỉ là, không ngờ được, lại vội vã như vậy, khởi binh vấn tội.



Chứng cứ phạm tội này vô cùng xác thực, đúng là chống chế không được.



Tôi phun ra một chữ, “Phải.”



Lại nói tiếp, “An Nhiên, tôi biết sai, lần sau sẽ không dám tái phạm.”



Không cốt khí, còn có biện pháp nào?



Người đang đứng dưới mái hiên, còn có thể không cúi đầu sao? Huống chi trước mặt tôi, là một người đàn ông chỉ cần trở tay liền có thể đem tôi nhốt xuống mười tám tầng địa ngục.



An Nhiên nhìn tôi mỉm cười.



Nụ cười của anh lúc nào cũng lạnh, làn môi mỏng đẹp như vậy, tôi từng ngọt ngào hôn ngàn vạn lần, nơi đó nổi lên một nụ cười, lại là lạnh lẽo.



Một lúc sau, anh mới nói, “Cậu cũng biết cậu sai?”



Nghe ra không? Khúc nhạc dạo đầu của sự trừng phạt.



Trước hết định tội, rồi phán hình phạt, tiếp đó thi hành.



Tôi hư nhược nằm trên giường bệnh, thở dài một tiếng vì sự sáng suốt của quan tòa.



Lại cảm thán, câu hỏi của An lão đại, cũng nhất định phải trả lời.



Tôi nói, “Đúng, tôi có sai.”



Anh tiến lại gần, khom lưng xuống, bóng đen bao trùm lấy tôi, che khuất ngọn đèn trên đỉnh đầu.



Anh thấp giọng hỏi, “Quân Duyệt, cậu có biết ở trong nhà tù, người ta trừng phạt phạm nhân mưu đồ tự sát thế nào không?”



Tôi lắc đầu, khiêm tốn xin chỉ bảo, “Rất đáng sợ sao?”



Anh không trả lời, lại hỏi, “Quân Duyệt, vậy cậu có biết, anh hai của cậu, hành quyết người mà hắn ghét như thế nào không?”



Tôi vẫn lắc đầu, tiếp tục khiêm tốn thỉnh giáo, “Rất tàn nhẫn sao?”



An Nhiên gần trong gang tấc, ngưng mắt nhìn tôi.



Ánh mắt của anh, phảng phất như có thể xuyên thấu tôi, theo ánh mắt mà nhập vào, xuyên qua võng mạc, xuyên thấu một đường thần kinh ngang dọc hỗn loạn, đem tất cả tương ngộ, đánh tới thất linh bát lạc.



Đáng tiếc, tôi đã thất linh bát lạc từ lâu rồi.



Trăm vạn trọng binh, đi công hãm một cái thành trì đã bị công hãm, lãng phí biết bao.



An Nhiên lại hỏi, “Cậu có biết tôi muốn phạt cậu thế nào không?”



Tôi lắc đầu, lần này, không lên tiếng.



“Có sợ không?”



Anh hỏi tôi như vậy.



Kề sát bên tai tôi, trầm giọng, thanh âm êm tai, nhẹ nhàng làm chấn động màng nhĩ của tôi.



Giống như ngày đó anh nói muốn mang tôi theo, cũng thì thầm như vậy, hỏi tôi một câu, “có sợ không”.



Vô duyên vô cớ, hốc mắt tôi cứ như vậy đỏ lên, gọi một tiếng, “An Nhiên.”



Anh chờ tôi nói tiếp.



Tôi nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin, “An Nhiên, anh mang tôi đi, có được không?”



Có đôi khi lời nói ra, không hẳn đã có lý do gì.



Tôi không cần lý do, tôi cũng không biết, cái gì khiến tôi bi thiết như vậy.



Có nói thì chỉ là do một dục vọng, ngươi muốn nói, môi run lên, liền nói ra.
An Nhiên hỏi, “Cậu có thể quên những chuyện tôi đã làm với cậu?”



Tôi gật đầu.



Chỉ cần An Nhiên của quá khứ có thể sống lại, tôi có thể quên tất cả.



An Nhiên lại hỏi, “Cậu có thể quên cái chết của anh hai cậu?”



Tôi động động môi, lập tức gắt gao mím chặt, gian nan trầm mặc.



Về cái chết, Hà gia có gia huấn (gia huấn: lời giáo huấn trong gia đình).



Khi tôi còn nhỏ, chính miệng cha đã khuyên răn tôi, “Quân Duyệt, khắp nơi trên giang hồ đều có oan hồn, nếu mình đã dính máu đầy tay, thì chớ oán người khác đoạt mệnh.”



Tôi thật sự nghe không hiểu, chạy đi hỏi anh hai, “Cha nói chết rồi cũng không được oán người ta, anh hai, nếu như về sau em bị người ta giết hại, anh chẳng lẽ không giúp em báo thù?”



Anh hai cười lớn, “Đương nhiên báo thù, em cũng không phải người trong giang hồ, không có nợ máu, ai cũng không được làm tổn thương đến em.”



Tôi lại hỏi, “Vậy nếu là người trong giang hồ? Nếu có nợ máu? Nếu như anh hai bị người ta giết hại thì sao?”



Anh hai không đáp câu hỏi của tôi, “Quân Duyệt, nếu anh hai chết rồi, em có đau lòng không?”



“Đương nhiên có.”



“Vậy là đủ rồi.”



Thật là! Đủ cái gì?



Tôi truy vấn, “Theo lời cha nói, ý tứ chính là em không nên giúp anh báo thù sao? Sao có thể như vậy?”



Anh hai lại cười lớn một trận, dùng lực vuốt đầu tôi, “Đứa ngốc, anh hai nếu chết rồi, sau này ai tới che chở em, đứa ngốc suốt ngày gây họa khắp nơi?”



Anh hai đã chết, quả nhiên không ai tới che chở tôi.



Tôi vẫn là không hiểu rõ câu gia huấn kia của Hà gia.



Cốt nhục chi cừu, có thể quên sao? Cho dù đối phương là An Nhiên, An Nhiên đã từng bị anh hai tra tấn.



Tôi trầm mặc rất lâu, cuối cùng, đáp lại anh một câu, “Tôi không biết.”



An Nhiên dùng đầu ngón tay điểm một chút lên mũi tôi, cười nói, “Cậu thật thành thực.”



Còn nói, “Anh hai cậu không phải do tôi giết.”



Tôi đột nhiên ngẩng đầu, trấn kinh mà nhìn anh.



Anh cười khinh thường, “Kẻ thù của Hà Quân Kiệt có ở khắp nơi, nếu chiếu theo thâm cừu đại hận đến xếp hàng, còn chưa đến phiên tôi động thủ.”



Anh hỏi, “Cậu có tin lời tôi nói không?”



Tôi gật đầu.



Cho đến bây giờ, anh thực sự không cần thiết phải nói dối.



Một con sư tử, sẽ không nói dối với một con thỏ đã được dâng đến tận miệng.



Thấy tôi gật đầu, anh lại cười, chống tay lên, môi chậm rãi tiến sát về phía tôi, thấp giọng nói, “Nhìn xem, chướng ngại thanh trừ, chỉ cần cậu có thể tha thứ cho những việc sở tác sở vi mà tôi đã gây ra, hết thảy đều sẽ như mây đen dạt ra hai bên, nhìn thấy trời xanh, phải không?”



Tôi lại gật đầu.



An Nhiên nói, “Quân Duyệt, cậu thật là khoan hồng độ lượng.”



Tiếp theo, để tôi thấy rõ ánh mắt sắc như dao của anh, lạnh lùng nói, “Đáng tiếc, tôi không đáng.”



Tôi ngạc nhiên nhìn anh, cảm thấy mình lại bắt đầu thất linh bát lạc, một khối vui mừng e là đã tan ra trong sương mù dày đặc, hoang mang khó có thể giải thích.



Thế nào lại không đáng?



Tôi không hiểu.



Mà An Nhiên, cũng không giải thích.



Sau mấy lời đối thoại không rõ hàm ý, là thân thể chà đạp thân thể, cũng giống với tưởng tượng của tôi ngày trước.



Tiến nhập thực cương quyết, cướp đoạt rất triệt để.



Cẩn cẩn dực dực và ôn nhu của quá khứ đã không còn tồn tại nữa, động tác hoàn toàn phù hợp với cá tính hiện tại, lãnh tĩnh, kiên định, cố chấp, không cho phép một tia nghịch ý.



Anh nóng rực xỏ xuyên tôi, thông đạo trong cơ thể bị khuếch trương đến cực đại, không lưu lại một đường sống, quá cường thế.



Như quân lâm thiên hạ.



Tôi chỉ là một miếng gạch vụn trong mảnh đất mà anh làm vương, run rẩy dưới bàn tay anh, rên rỉ.



“Quân Duyệt, cậu run đến lợi hại như vậy.” Anh hỏi tôi, “Rất đau?”



Tôi mơ hồ nhìn anh, gật đầu, lại lắc đầu.



Không biết có phải là đau hay không, có lẽ vậy, cũng có một chút.



Nhưng có lẽ, tôi chỉ là sợ hãi sự cường đại của anh, sợ anh không chỉ muốn thôn tính cơ thể tôi, còn muốn xé rách cả linh hồn tôi nữa.



Ngay cả nét cười của anh, cũng là nét cười của bậc quân vương.



Chầm chậm lại, từ từ đĩnh đến nơi sâu nhất, dừng lại, giống như nhất định muốn tôi hiểu rõ, anh đang ở ngay bên trong tôi.



Thao túng sinh tử của tôi, hơn nữa tuyệt đối không cho phép phản kháng.



“Quân Duyệt, đừng sợ.” An Nhiên nhẹ nhàng hôn tôi.



Anh nói, “Chờ một chút sẽ càng đau hơn.”



Lại một lần nữa, anh nói được làm được.



Tôi quả nhiên càng lúc càng đau, đau đến không ngừng run rẩy, khóc cầu tha thứ, không ngừng nói, “An Nhiên, tôi đau quá, tôi không muốn làm nữa, anh buông tha tôi đi.”



An Nhiên không chịu ngừng lại, thậm chí lực độ cũng không giảm đi chút nào, nói với tôi, “Quân Duyệt, tôi không phải là An Nhiên của quá khứ, chỉ cần làm cậu thỏa mãn, chính mình cho dù làm đến một nửa cũng nhẫn nhịn mà rút ra. Tôi không phải là gậy mát xa của cậu, khi nào tôi muốn ngừng, thì khi ấy sẽ ngừng.”



Anh nói, “Từ giờ trở đi, không phải là tôi thỏa mãn cậu, mà là cậu thỏa mãn tôi.”



Ngữ khí lãnh liệt như vậy, trong từng câu chữ đều là lạnh như băng không thể thay đổi.



Tôi khóc đến thanh âm khản đi, đau như vậy, đau đến chịu không nổi, phẫn nộ ngẩng đầu lên, hung hăng cắn bờ vai anh.



Không lâu trước tôi còn đau lòng vì những vết sẹo đầy kín trên người anh, hiện tại lại hận không thể cắn rơi ra một miếng thịt.



Đáng tiếc, tôi không cắn rơi được thịt anh, mới cắn đến khi cảm nhận được vị máu, anh đã dễ dàng nắm mở khớp hàm tôi, bức tôi nhả ra.



“Lại cắn người.” An Nhiên nói, “Đây là một thói quen hư của cậu, nói một vạn lần sẽ sửa, lại chưa từng thay đổi dù chỉ một lần.”



Anh không trừng phạt tôi.



Không cần.



Anh đã đem tôi, lộng đến đủ đau đớn rồi.