Tịnh Phi Dương Quang

Chương 19 :

Ngày đăng: 08:07 19/04/20


An Nhiên chí ít vẫn là người biết giữ lời.



Ngày hôm sau tôi thực sự được gặp Lâm Tín, không rời khỏi cửa, gặp ngay trong đại thư phòng của tòa biệt thự.



Sau khi rơi vào trong tay An Nhiên, đây là lần thứ hai đến thư phòng khí khái quá phận này. Khi vào cửa, kìm lòng không đặng lại đảo mắt một vòng lướt qua ghế sô pha dài.



Chất liệu bằng da mềm mại, ngồi lên hẳn là rất thoải mái, ở trong mắt tôi lại chỉ là một thứ khiến người ta phải rùng mình sợ hãi. Mặt đệm rất sạch sẽ, không còn dấu tích hỗn độn trắng hồng do bị tôi làm bẩn ngày đó nữa.



Sở dĩ tôi cảm thấy rất kì quái, là vì tại sao loại cảm giác khiến người ta phải tâm hàn này, vẫn có thể lưu lại trong trí não tôi như thế.



An Nhiên tất nhiên sẽ không lơ là việc để mắt đến tôi, đưa cho tôi một quyển sách thật dày, hướng về phía tôi ung dung hạ lệnh, “Ngồi trên ghế sô pha đọc sách, không được chạy loạn.”



Tiếp nhận lấy, nghiễm nhiên chính là bản Tam Quốc Diễn Nghĩa kia.



Tôi cất giấu ý niệm trong đầu, liếc nhìn anh một cái.



Người này, thực sự là phi thường độc ác.



Tôi không rõ anh làm thế nào mà luôn có thể bình bình đạm đạm xoay ra nhiều loại phương pháp ác độc như vậy.



An Nhiên nói, “Không cần lo lắng, đi đi.”



Còn thêm một câu, “Đọc cho kỹ, cẩn thận tôi kiểm tra cậu.”



Tiềm thức tôi lại nổi lên cảnh giác.



Theo kinh nghiệm mà nói, khi An lão đại nói “cẩn thận”, vậy nhất định phải cẩn thận.



Tôi đành ôm quyển sách đáng ghét, mặc bộ đồ ở nhà màu trắng thuần đáng ghét mà anh thích nhất, ngồi lên ghế sô pha đáng ghét kia.



Chỉ một lát sau, đã có người gõ cửa.



Người đầu tiên đến nhà bàn công việc chính là Lâm Tín.



“Lão đại.”



Nghe thấy tiếng hắn, tôi dời ánh mắt khỏi trang sách, khe khẽ ngẩng lên.



Nhìn không ra Lâm Tín có gì không ổn.



Thần thái rất tự nhiên, hơn nữa còn có phần tự tin.



Sau lần gặp thứ ba, tôi phát hiện ra hắn thực sự khác rất nhiều so với trước đây, ít nhất là cách ăn mặc đã cải biến rất nhiều, mỗi lần đều là mặc tây trang thẳng thớm, dường như thực sự đã trở thành một vị công tử văn nhã đứng đắn.



Những ý niệm hoang đường nhiều vô số kể mà ngày trước tôi đã từng rất thích kia, cách ăn mặc kỳ quái như tiền vệ, đều đã không cánh mà bay.



Lâm Tín đứng cách một chiếc bàn lớn, cùng An Nhiên nghiêm túc báo cáo chuyện trong bang. Tôi ngồi ở một bên, nhớ tới đoạn phim đã chứng kiến đêm qua, nhịn không được liền đánh giá hạ bộ dưới quần tây của hắn.



Hoảng sợ phát hiện ra tiếng nói chuyện đã đột ngột ngừng lại, mới phát giác tất cả ánh mắt đều đã chuyển đến mặt tôi.



An Nhiên nói, “Quân Duyệt, cậu có chuyện muốn hỏi?”



Lâm Tín cũng nhìn tôi.



Tôi có thể hỏi cái gì? Lâm Tín, hôm qua tôi xem được một bộ phim kích thích, rất muốn nghiệm chứng một chút xem cậu có phải là diễn viên trong đó hay không, phiền cậu cởi áo tháo thắt lưng ra để thỏa mãn một cái hiếu kỳ của tôi?



Tôi lắc đầu, tiếp tục giả vờ đọc sách.



Nghe thấy tiếng An Nhiên cười khẽ, hỏi, “Quân Duyệt mặc đồ trắng thật sự nhìn rất đẹp, phải không?”



Lâm Tín ngạc nhiên, mới ứng một từ, “Phải.”




Thực đê tiện.



“An Nhiên…” Tôi nghẹn ngào.



Thân thể đau đến nỗi dường như đã nứt ra rồi, anh dùng thịt làm đao, chậm rãi lăng trì tôi, ép ra tất cả mồ hôi lạnh và nước mắt của tôi.



Có lẽ tiếng khóc của tôi đã khiến anh hài lòng một chút, anh thả nhẹ lực độ, bắt đầu nông nông trừu tống.



Đau đớn hơi giảm, tôi tìm về được một chút khí lực, khóc càng lớn hơn, cầu xin anh đại phát từ bi, “An Nhiên, tôi không dám nữa… Anh buông tha tôi…”



An Nhiên cắn môi tôi, cắn thật sự rất mạnh, không ngừng dùng răng kẹp lấy môi tôi kéo xuống, giống như muốn ăn cả tôi, lạnh lùng nói, “Buông tha cậu? Bằng vào mấy lời cậu vừa nói kia, muốn tôi buông tha cậu?”



Anh nói, “Đúng, Hà Quân Duyệt cậu chính là nam kỹ tùy thân của An lão đại tôi.”



Anh nói, “Đúng, tôi bất cứ khi nào muốn, liền có thể thượng cậu.”



Nói đến đây, tâm tình của anh không hề được cứu trợ, tựa hồ còn khiến anh tức giận hơn.



Đâm tôi hung ác như vậy, đau đến nỗi tôi quả thực phải co rụt lại.



Liên tục hơn mười lần xuyên vào vừa sâu vừa hung, mãi đến khi tôi gần như bị chỉnh đến bất tỉnh, anh mới tiếp tục nói, “Cậu nói rất đúng, cậu bất quá là một thứ đồ chơi. Đêm qua tôi nên hảo hảo sử dụng cậu, có người đàn ông nào ngu xuẩn như tôi, có một nam kỹ tùy thân dáng vóc không tồi ở bên người, còn cố nhẫn nhịn, nhẫn đến tận bây giờ? Tôi xứng đáng, cái tát kia của cậu đánh rất tốt, đánh rất đúng rồi.”



Tựa hồ không muốn tôi ngất đi quá sớm, anh lại thả chậm tốc độ, để tôi từ từ hồi một hơi khí.



Sau khi trừu tống vừa nông vừa chậm, thân thể được anh dạy dỗ tiến bộ rất nhiều cư nhiên đã có phản ứng.



Tôi vừa đau lại vừa có cảm giác, bất đắc dĩ mà xót xa, chờ được anh cường hãn đưa lên đến đỉnh.



Nhưng anh đã nhìn ra được, cư nhiên dùng tay khống chế phía trước tôi, giống như đêm hôm qua, đem tôi lộng đau, để tôi không leo lên được đến bước cuối cùng.



“Không… không cần…”



Khốc hình trước sau cùng gia tăng, thực sự quá đáng sợ.



Tôi đứt quãng cầu xin, “An Nhiên… đừng…”



Không hiệu quả.



Anh càng trở nên tàn nhẫn, cố ý cọ xát điểm cực mẫn cảm trong thể nội tôi, khiến tôi mau chóng lên đến cao trào, lại dùng tay tra tấn tôi, cấm không cho tôi giải thoát.



Tôi ở dưới thân anh khóc cầu, bi thương gọi, không ngừng vặn vẹo, giãy dụa.



An Nhiên không chút đếm xỉa tới, thực thi rất kiên quyết.



Lực kéo dài của anh từ nãy đến giờ rất kinh người, lúc này đây, mới là lần đầu tiên phát tiết ra trong chỗ sâu nhất của cơ thể tôi, mà tôi lại không hề có cao trào.



Loại cảm giác này rất thống khổ, tôi cảm thấy mình sắp bị anh lộng tử rồi.



Ánh mắt An Nhiên lại lập lòe thâm trầm, nói, “Quân Duyệt, cũng nên để cậu biết loại tư vị này một chút.”



Anh nói, “Cũng nên để cậu biết cái gì mới là chân chính không thể nhịn được.”



Tôi đã không còn muốn tỉ mỉ suy xét xem anh đến tột cùng vì sao lại nói những lời to tát vớ vẩn như vậy, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, còn có khoái cảm không thể phát tiết giày vò chưa dứt.



Hung khí sáp nhật trong cơ thể hình như chưa rút ra, rất nhanh lại biến cứng, thuận thế đem khốc hình ban nãy lặp lại một lần.



Mặc dù anh vẫn rất nỗ lực không để cho tôi ngất đi.



Bất quá đến cuối cùng, trước mắt tôi vẫn là tối sầm lại, mất đi tri giác.