Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam

Chương 33 : Lần đầu sóng vai, mình được nắm tay mạc hàm

Ngày đăng: 04:26 19/04/20


Hôm nay Phất Lan Khắc chọn thám hiểm phó bản hình thức ác mộng, trong khoảng thời gian này, anh, Khải Tư Lâm cùng F Tiên Sinh vẫn luôn đánh hình thức khó, vì Mạc Hàm bận rộn khai giảng nên vẫn luôn không có thời gian chơi, hôm nay Mạc Hàm đã xuất hiện, tự nhiên phải dựa theo kế hoạch đã định trước đó, đánh hình thức ác mộng.



Lạc Phi hỏi: “Còn thiếu một slot, có cần tìm thêm người không, hay chỉ bốn chúng ta đánh?”



Mạc Hàm thản nhiên nói: “Không tìm, phiền.”



Phất Lan Khắc cũng nói: “Bốn chúng ta đánh đi.”



Khải Tư Lâm gần nhất đã khá thân với Lạc Phi, cười cười giải thích: “Kỳ thật chúng ta còn một đội hữu nữa, cậu ta học tạo hình mỹ thuật, gần nhất vừa nhận việc tạo hình khởi đầu cho một công ty trò chơi, đang bận tới sứt đầu mẻ trán, tạm thời không đăng nhập được, vì thế chỉ có bốn chúng ta thôi, tôi cảm thấy muốn vượt ải cũng không thành vấn đề đâu.”



Lạc Phi biết người đội hữu kia, đó là học đệ Nam Hi mà Mạc Hàm vẫn luôn che chở, nghe nói thiên phú hội họa kinh người, những tác phẩm vẽ ra đều đặc biệt linh khí.



Phất Lan Khắc, Khải Tư Lâm cùng Nam Hi có một điểm giống nhau… cả ba người đều là beta.



Mới đầu Lạc Phi có chút nghi hoặc, sao tất cả bằng hữu của Mạc Hàm lại đều là beta? Anh không thích gần gũi omega nên không kết bạn cũng có thể hiểu được, thế nhưng vì sao ngay cả bằng hữu alpha cũng không có? Chẳng lẽ khẩu vị của anh quá độc đáo, chỉ thích làm bạn với beta thôi sao?



Thế nhưng sau khi chơi chung với Phất Lan Khắc cùng Khải Tư Lâm một đoạn thời gian, Lạc Phi liền hiểu được.



Tính cách hai beta này thực sự rất tốt, Phất Lan Khắc là dạng nam sinh đặc biệt đạo nghĩa, Khải Tư Lâm cũng là người sảng khoái thẳng thắn, hai người hoàn toàn không có tâm cơ, vô cùng trong sáng, đối xử với người khác cũng rất chân thành, ở cùng bọn họ một đoạn thời gian, bọn họ đã thực sự xem Lạc Phi là bằng hữu.



Cùng người như vậy kết giao bằng hữu hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý, ở chung cũng rất thoải mái, khó trách Mạc Hàm lại thân thiết với bọn họ như vậy.



Lạc Phi đang muốn nói chuyện một chút thì hệ thống đã thông báo—- đội trưởng mời bạn tiến vào phó bản thám hiểm, tang thi vây thành (hình thức ác mộng), xác nhận hay không xác nhận?



Tang thi vây thành? Cái tên thôi đã làm người ta sợ hãi, hơn nữa còn là hình thức ác mộng, hình ảnh chắc chắc sẽ rất khủng bố.



Bất quá Lạc Phi vẫn không chút do dự chọn xác nhận.



Sau mười giây đếm ngược, bốn người tiến vào phó bản, cảnh tượng trước mắt lập tức thay đổi…



Đó là một tòa đô thị hoang tàn thường thấy trong các bộ phim điện ảnh thời tận thế, cửa nhà đóng kín, con đường hoang tàn vắng vẻ, có không ít xe cộ tùy ý vứt khắp nơi, bên trên còn vương lại những vệt máu bắt mắt, ngẫu nhiên có vài cơn gió thổi tới làm bốc lên một trận bụi đất, đồng thời còn có tiếng động vật gặm nhấm xương cốt.



Con đường vắng vẻ nhìn đặc biệt tiêu điều, ánh sáng trong phó bản khá u ám, thỉnh thoảng lại có vài cơn gió lạnh thổi qua, cộng thêm những âm thanh rờn rợn làm người ta nổi gai gốc, cho dù là Lạc Phi có tố chất tâm lý hạng nhất cũng không khỏi run run da đầu.



Lạc Phi thậm chí có thể đoán được, theo quy luật ác thú của trò chơi này thì hẳn sẽ có vô số tang thi ghê tởm đang lởn vởn trong thành thị, rất có thể sẽ nhân lúc người chơi không cảnh giác mà đột nhiên từ phía sau tập kích, người chơi nhát gan lâm vào tình cảnh đó đại khái sẽ sợ tới khóc thét.



Hệ thống trí năng của trò chơi sẽ kết nối với số liệu thân thể của người chơi, lúc kinh hách quá độ làm trái tim không thể chịu nổi áp lực thì người chơi sẽ lập tức bị truyền tống ra ngoài. Trước đó Lạc Phi đã thấy không ít người chơi oán giận trên diễn đàn… số lượng người chơi vì bị dọa mà bị loại có không ít.



Lạc Phi nhịn không được quay đầu nhìn Mạc Hàm ở bên cạnh.



Biểu tình Mạc Hàm thực bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên đảo qua quảng trường tan hoang trước mặt: “Chúng ta chia ra hành động, mười phút sau tập trung ở trước quảng trường.”



Phất Lan Khắc nói: “Chia ra như vậy có an toàn không?”



Mạc Hàm bình tĩnh nói: “Trước tiên phải tìm vũ khí cùng trang bị, thành thị lớn như vậy, xác xuất đụng mặt người chơi khác không cao, chỉ cần cẩn thận ứng phó tang thi là được.”




Một trận gió lạnh quét qua thổi bay những tờ giấy trên mặt đất, âm thanh lạo xạo làm con đường vắng vẻ lại càng thê lương hơn.



Hai người quan sát xung quanh, phát hiện trên đường tạm thời không có tang thi xuất hiện.



Lạc Phi cùng Mạc Hàm liếc mắt nhìn nhau, thở phào một hơi.



Sau đó, Mạc Hàm khẽ nhướng mày nói: “Cậu muốn nắm tay tôi đến khi nào? Còn không chịu buông ra?”



Lạc Phi cúi đầu, phát hiện mình đang nắm chặt tay Mạc Hàm.



Vừa rồi tình thế cấp bách nên Lạc Phi cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ muốn nhanh chóng dẫn Mạc Hàm thoát khỏi bệnh viện, cậu sợ Mạc Hàm không theo kịp nên mới thuận tay kéo đối phương.



Hiện giờ tỉnh táo lại, thấy mình cư nhiên nắm tay Mạc Hàm, trái tim Lạc Phi giật thót, gò má không khỏi nóng bừng.



Đây là lần đầu tiên cậu nắm tay Mạc Hàm a.



Tuy là trong trò chơi nhưng xúc cảm trong trò chơi toàn tức rất chân thật, Lạc Phi thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ ngón tay Mạc Hàm.



Với lại tay Mạc Hàm thật sự rất tốt, ngón tay thon dài mạnh mẽ, nắm trong tay cảm xúc đặc biệt tốt.



Lạc Phi có chút luyến tiếc, bất quá chống lại ánh mắt bình tĩnh chăm chú của Mạc Hàm, Lạc Phi vẫn nhanh chóng buông tay đối phương, hơi đỏ mặt nói: “Thật xin lỗi, khi nãy vội quá nên không chú ý.”



Gương mặt hệ thống có thể làm được các loại biểu cảm, thế nhưng ‘đỏ mặt’ quả thực rất khó biểu hiện.



Đây là trò chơi mạo hiểm chứ không phải yêu đương, ai lại đỏ mặt chứ? Không bị dọa khóc là may lắm rồi.



Người thiết kế trò chơi đại khái cũng không nghĩ tới khả năng này.



Cho nên Mạc Hàm cũng không phát hiện dị thường ở người đội hữu này, chỉ thấy sau khi buông tay mình ra đối phương lập tức dời tầm mắt, tựa hồ có chút ngượng ngùng?



Xem ra người này vẫn khá đơn thuần, chỉ nắm tay một chút đã ngượng như vậy. So với nam nhân hiên ngang khí phách càn quét đàn tang thi vừa nãy cứ như không phải một người.



Lúc này, trong khoang thuyền trò chơi, Lạc Phi sớm đã hưng phấn đến sắp nổ mạnh.



Cậu vừa nắm tay Mạc Hàm.



Cậu ở trong trò chơi nắm tay Mạc Hàm!



Tuy chỉ là trò chơi nhưng vẫn cảm thấy thực vui sướng!



…(cont)…



[Tác giả] trong thời đại tra công, khí phách công, băng sơn công hoành hành như thế này, cún con si tình lại đơn thuần công như Lạc Phi thật sự rất hiếm thấy. Cậu ấy là một làn gió mới lạ, mọi người phải quý trọng a o(* ̄︶ ̄*)o.