Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam

Chương 51 : Cơ giáp đại tái – toàn thủ đô đế quốc thấy hai người thì thầm tâm sự

Ngày đăng: 04:26 19/04/20


Mạc Hàm theo Lạc Phi học điều khiển cơ giáp chiến đấu suốt một tháng.



Lạc Phi thực sự đã mang hết tất cả tri thức cùng kỹ xảo mình biết dạy cho Mạc Hàm, không hề giấu diếm. Mạc Hàm vốn thông minh, hơn nữa tinh thần lực không hề thua kém Lạc Phi, lại nghiêm túc học, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, trình độ điều khiển cơ giáp của Mạc Hàm đã tăng mạnh, từ ban đầu bị Lạc Phi đánh tơi bời hoa lá dần dần bắt đầu có thể miễn cưỡng ngang tay với Lạc Phi.



Lạc Phi rất thưởng thức sự kiên định của Mạc Hàm, khi đã quyết định cái gì anh sẽ luôn nỗ lực hết mức, mỗi cuối tuần đều tới phòng huấn luyện cơ giáp học tập, học suốt hai ngày cũng không hề than mệt tiếng nào, cũng vì Mạc Hàm đặc biệt nghiêm túc nên tiến bộ cũng nhanh hơn bất cứ người nào mà Lạc Phi từng thấy.



Đảo mắt đã tới giải cơ giáp đại tái.



Ngày một tháng năm, tất cả các trường đại học ở đế quốc cùng lúc bắt đầu vòng sơ tuyển cơ giáp đại tái.



Lạc Phi tìm hiểu trên mạng biết được năm nay số lượng học viên báo danh đã đột phát kỷ lục, cư nhiên vượt qua mười vạn người, từ số này sẽ sàng lọc tuyển chọn ra một trăm người tiến vào trận chung kết ở thủ đô, tỷ lệ trúng tuyển chỉ có một phần ngàn, cạnh tranh có thể nói là vô cùng kịch liệt.



Thế nhưng đối với chính mình cùng Mạc Hàm, Lạc Phi đều đặc biệt tin tưởng.



Bởi vì số lượng người dự thi quá lớn, các trường đều dùng hình thức rút thăm để lập danh sách trận đấu, mỗi người sẽ đánh mười trận, cuối cùng dựa theo số trận thắng để tính điểm, từ đó chọn ra một trăm người tiến vào vòng loại. Vòng loại sẽ từ một trăm người chọn ra ba mươi người tiến vào bán kết, sau đó chia thành nhóm nhỏ thi đấu, chọn ra những người đứng đầu trường để tham gia vòng chung kết ở thủ đô.



Trình độ điều khiển cơ giáp của học viên học viện Thánh La Thước Á có thể coi là khá cao, chỉ giai đoạn sơ tuyển Lạc Phi đã gặp không ít đối thủ lợi hại, nhất là nhóm học trưởng học tỷ, kinh nghiệm phong phú hơn cậu, chiến thuật cũng rất mạnh. Cũng may Lạc Phi dựa vào thiên phú xuất sắc chiến thắng cả mười trận sơ tuyển, thuận lợi xếp hàng đầu trên bảng điểm tích phân.



Đêm đó, Lạc Phi chủ động dùng thông tấn khí liên lạc với Mạc Hàm, quan tâm hỏi: “Trường anh tiến hành vòng sơ tuyển xong chưa? Kết quả thế nào? Anh nhất định không thành vấn đề.”



Sắc mặt Mạc Hàm không hề có chút mệt mỏi, biểu tình cũng đặc biệt bình tĩnh, tựa hồ không phải trải qua vòng sơ tuyển mà chỉ là ăn cơm rồi đi dạo một vòng vậy. Anh ngồi trên giường ngủ, thản nhiên nói: “Anh đương nhiên không thành vấn đề rồi, phải xem là ai dạy chứ.”



Lạc Phi mỉm cười: “Câu này xem như khen ngợi sư phụ em đây à?”



Mạc Hàm gật đầu: “Em có thể nghĩ là vậy.”



Tâm tình Lạc Phi rất tốt, ý cười bên khóe môi cũng càng rõ hơn: “Em chờ đến trận chung kết cả nước sẽ được gặp anh, anh phải cố lên, đừng để bị loại giữa đường a.”



Mạc Hàm khẽ nhíu mày: “Nghĩ xa hơn đi, anh muốn giật giải quán quân.”



“…”



Dáng vẻ kiêu ngạo lại tự tin của Mạc Hàm thật sự làm Lạc Phi ngứa ngáy trong lòng, hận không thể xuyên qua mạng internet bổ gục đối phương, hung hăng hôn một cái.



Mạc Hàm cũng không phải mạnh miệng, khoảng thời gian này anh đã theo Lạc Phi học hết tất cả kỹ xảo điều khiển, mỗi tuần lại cùng Lạc Phi tiến hành thực chiến, còn thông qua tất cả chương trình huấn luyện cao cấp ở trường quân đội, anh rất tin tưởng vào kỹ thuật của mình.



Vòng sơ tuyển hôm nay, trình độ của nhóm tuyển thủ đối đầu với Mạc Hàm đều thực bình thường, chiến thắng bọn họ đơn giản như cắt cải, rất nhiều học viên báo danh chỉ vì giúp vui, anh thậm chí còn gặp một người còn chưa đánh đấm gì, đối phương đã tự làm cơ giáp của mình ngã ụp mặt xuống đất.



Mạc Hàm cùng Lạc Phi đều không ngoài ý muốn tiến vào giai đoạn vòng loại của trường mình.



Sau khi trải qua vòng loại, vòng bán kết, hai người lại cùng ngày nhận được thông báo tiến vào trận chung kết trong trường.



Tuyển thủ trận này rõ ràng có trình độ cao hơn nhóm tuyển thủ mấy vòng dưới, Mạc Hàm được xếp vào tổ C, gặp một đối thủ rất lợi hại—– là học trưởng năm bốn của hệ chế tạo cơ giáp chuyên nghiệp, gọi là Bác Nhĩ Đặc. Y Mạn nói năm trước người này từng đại diện trường tham gia vòng chung kết toàn quốc, còn giành được hạng ba, năm nay muốn thừa dịp trước kia tốt nghiệp tham gia lần cuối, xem thử xem có thể giành giải quán quân hay không.



Mạc Hàm cùng đối phương đối chiến ba trận, trận đầu tiên vì nhất thời sơ ý thất bại, thế nhưng Mạc Hàm đã nhanh chóng ghi nhớ thói quen thao tác của đối phương, trận tiếp theo, Mạc Hàm tập trung tinh thần, gian nan hòa một ván, thế nhưng ván thứ ba, đối phương vẫn dựa vào kinh nghiệm phong phú đánh bại Mạc Hàm.



Bác Nhĩ Đặc từ khoang điều khiển bước ra, mỉm cười bắt tay Mạc Hàm: “Cậu rất lợi hại.”



Mạc Hàm lễ phép nói: “Học trưởng lợi hại hơn.”



“Anh có thể thắng được cậu mấu chốt là vì có kinh nghiệm tác chiến phong phú hơn. Thế nhưng năng lực học tập của cậu rất mạnh, trận thứ hai phản thủ rất đẹp, với trình độ của cậu, tiến vào vòng chung kết cả nước hẳn không thành vấn đề.”



Có thể được học trưởng khẳng định, Mạc Hàm rất cao hứng, trận đấu kế tiếp lại càng nghiêm túc hơn.




Lộ Đức Duy Hi ôm tâm tình nghi hoặc trở về chỗ ngồi, Lạc Phi mỉm cười nói: “Y Mạn rất lợi hại, anh ấy hiểu rõ cơ giáp vượt xa chúng ta.”



Nhìn hình ảnh nam sinh mỉm cười trên màn hình lớn, Lộ Đức Duy Hi lần đầu tiên phát hiện kỳ thực omega này cũng có nơi đáng giá để cậu kính nể, tỷ như cơ giáp. Sự hiểu biết của Y Mạn về cơ giáp không đơn giản chỉ là kỹ thuật điều khiển, anh thậm chí cần liếc mắt liền nhìn ra linh kiện chủ chốt của một đài cơ giáp.



Nếu Lộ Đức Duy Hi cảm thấy hứng thú với cơ giáp, từ lúc còn nhỏ đã luyện tập điều khiển cơ giáp thì Y Mạn mới chân chính là người trong nghề, tiêu chuẩn chuyên nghiệp.



Không hổ là con trai của đại sư chế tạo cơ giáp xuất sắc nhất đế quốc Bố Lai Ân.



Thấy Lộ Đức Duy Hi dùng ánh mắt phức tạp nhìn Y Mạn, Lạc Phi mỉm cười vỗ vỗ bả vai xá hữu: “Ấn tượng đầu tiên của Y Mạn đối với cậu hẳn là rất kém đi, thế nhưng kỳ thật nếu hiểu Y Mạn hơn, có lẽ cậu sẽ phát hiện anh ấy rất đáng yêu, hơn nữa còn rất có tài, thiên phú về phương diện chế tạo cơ giáp không hề thua kém cha mình.”



Lộ Đức Duy Hi có chút cứng ngắc: “Vì sao lại nói chuyện này với tôi?”



Lạc Phi bật cười: “Y Mạn thích cậu, làm bằng hữu của anh ấy, tôi cũng hi vọng ấn tượng của anh ấy trong lòng cậu tốt hơn một chút.



Lộ Đức Duy Hi không nói chuyện, trước kia ấn tượng của cậu về Y Mạn quả thực không tốt, thế nhưng hôm nay liên tục bị Y Mạn đánh bại hai trận, cậu quả thực nảy sinh chút hứng thú với đối phương.



Đột nhiên cảm thấy, omega này không giống những omega mà cậu từng gặp, anh ấy khá đặc biệt.



Lạc Phi nói tiếp: “Cậu yên tâm, với tính cách của Y Mạn, cho dù giành được phần thưởng thì chắc chắn sẽ tặng nó cho cậu.”



“… … ….”



Cảm giác bị omega bao dưỡng này là sao? Cậu cũng đâu muốn Y Mạn giúp mình giành phần thưởng chứ!



Ngay sau đó, trên màn hình lớn hiện lên danh sách trận đấu, đối thủ của Lạc Phi là tuyển thủ Bác Nhĩ Đặc của đại học Hách Nhĩ Mạn.



Lạc Phi quay qua nhìn Mạc Hàm ở bên cạnh.



Mạc Hàm nhếch khóe môi, áp sát bên tai Lạc Phi thì thầm: “Cố lên, đừng để bị đánh quá thảm a.”



Lạc Phi mỉm cười, cũng áp sát bên tai Mạc Hàm nói: “Chờ em chiến thắng Bác Nhĩ Đặc, anh cũng chiến thắng đối thủ của mình thì vòng tiếp theo chúng ta sẽ quyết đấu a.”



“Anh rất mong chờ.”



Lạc Phi ôn nhu nói: “Em cũng rất mong chờ được quyết đấu với anh.”



Trước mặt toàn bộ khán giả đế quốc, hai người không coi ai ra gì kề tai thầm thì to nhỏ.



Lâm Viễn ngồi trên khán đài nghi hoặc gãi gãi đầu: “Người đang trò chuyện với Lạc Phi có chút quen mặt a? Thoạt nhìn tình cảm hai đứa rất tốt.”



Anh trai đúng là thần kinh thô mà, cư nhiên không nhận ra đó chính là Mạc Hàm đã làm Lạc Phi thất thần trong tiệc sinh nhật. Lăng An bất đắc dĩ nhắc nhở: “Anh, cậu ấy chính là Mạc Hàm.”



Lâm Viễn trừng to mắt, nhìn kỹ Mạc Hàm trên màn hình toàn tức: “Hóa ra là Mạc Hàm, khó trách quen mắt như vậy.”



Lăng An nhìn hình ảnh Mạc Hàm cùng Lạc Phi dựa vào nhau thì thầm, có cảm giác thông suốt. Xem ra Mạc Hàm đối với Lạc Phi cũng không phải không hề có cảm giác, biểu tình trên mặt nào có chút bài xích nào? Không khí giữa hai người hệt như một đôi tình lữ ngọt ngào, chỉ là bọn họ không hề phát hiện mà thôi.



Ánh mắt dân chúng đế quốc sáng như tuyết, hai người muốn thầm to nhỏ thì ít nhiều gì cũng né tránh camera một chút chứ? Sau khi giải đấu phát sóng, toàn bộ dân chúng đế quốc sẽ nhìn thấy hai người kề tai nói nhỏ ở hiện trường chung kết cơ giáp đại tái. Cũng may Mạc Hàm là alpha, nếu không tin tức về hai người bọn họ chắc chắn sẽ được đăng trên đầu đề.



Nghĩ đến đây, tâm lý Lăng An có chút buồn cười, nếu nhóm dân chúng biết đại hoàng tử thích alpha, phỏng chừng sẽ kinh ngạc tới rớt cằm.



…(cont)…