Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam
Chương 66 : Duy nhất của nhau
Ngày đăng: 04:26 19/04/20
Trong khoang điều khiển Trọng Minh có một gian phòng ngủ, bi ôn nhu đặt lên giường, trong lòng Mạc Lâm kỳ thực rất khẩn trương. Bắt đầu từ năm mười tuổi Mạc Lâm đã ngụy trang thành thân phận alpha của anh trai, dùng hình tượng alpha xuất hiện trước mặt mọi người nhiều năm như vậy, thiên tính omega vẫn luôn bị thuốc khống chế, anh chỉ từ sách báo hiểu biết tri thức về phương diện này chứ chưa bao giờ tự thể nghiệm.
Thế nhưng hiện giờ, thuốc Mạc Khải Phong tiêm vào làm tin tức tố trong cơ thể anh hoàn toàn bất cân bằng, đây cũng là lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác bất lực của omega.
Thân thể hoàn toàn không có khí lực, chỉ có thể mặc người ta muốn làm gì thì làm.
Thấy hàng mi Mạc Lâm cứ không ngừng run rẩy, biết trong lòng anh bất an, Lạc Phi liền cúi người nhẹ nhàng hôn anh.
Nụ hôn ôn nhu tới mức làm người ta say lòng.
Bất an trong lòng Mạc Lâm cũng dần dần tan biến trong nụ hôn ôn nhu của Lạc Phi.
Sau khi nụ hôn kết thúc, tâm tình Mạc Lâm đã bình ổn rất nhiều, mở mắt ra nhìn Lạc Phi, vừa lúc chống lại ánh mắt ôn nhu của đối phương.
Mạc Lâm rốt cuộc hoàn toàn buông lỏng phòng bị, chỉ cảm thấy trong lòng là một mảnh an bình.
Người trước mặt chính là Lạc Phi mà mình thích, là Lạc Phi vào thời điểm mấu chốt luôn quyết đoán dứt khoát có đảm đương, là Lạc Phi đã ở phía sau nghiêm túc theo đuổi mình thật lâu. Dù sao trong lòng mình cũng đã nhận định em ấy, bị em ấy hoàn toàn dấu hiệu cùng chiếm giữ có sao đâu?
Mạc Lâm dần dần trầm tĩnh lại, đưa tay ôm cổ Lạc Phi: “Ôm anh.”
Trong lòng Lạc Phi kích động tới mức chỉ hận không thể nhảy lên cao hai thước, thế nhưng vẫn hít sâu, mạnh mẽ duy trì bình tĩnh, ôn nhu nói: “Đừng sợ, tuy em không có kinh nghiệm nhưng em đã học rất nhiều tri thức về phương diện này, em sẽ tận lực không làm đau anh.”
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của đối phương, Mạc Lâm mỉm cười: “Ừm, anh tin tưởng em.”
Quá trình kế tiếp làm Mạc Lâm có chút lúng túng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh thân thiết với đối phương như vậy.
Thế nhưng động tác của Lạc Phi vẫn thực ôn nhu, thực săn sóc, tuy trong lòng có chút mất tự nhiên nhưng dần dần bị cảm giác sung sướng ở sâu trong cơ thể thay thế.
Mạc Lâm ôm lấy bả vai Lạc Phi, nhắm mắt lại, đem chính mình hoàn toàn giao cho alpha này.
….
Vào thời điểm này omega đặc biệt mẫn cảm, thế nhưng Lạc Phi ôn nhu săn sóc làm Mạc Phi thực thuận lợi vượt qua thời kì gian nan nhất này. Chẳng qua quá trình alpha hình thành kết trong thân thể omega vẫn là quá trình không quá thoải mái, bất quá Mạc Lâm vẫn cố nhẫn nhịn khó chịu, để Lạc Phi làm xong bước cuối cùng.
Sau khi hoàn toàn dấu hiệu, tin tức tố trong cơ thể tự nhiên dần dần ổn định, tin tức tố của hai người cũng hoàn toàn dung hợp.
Lạc Phi vô cùng hạnh phúc, cảm động ôm lấy anh, thấp giọng nói bên tai anh: “Mạc Hàm, từ giở trở đi, em đã chân chính thuộc về anh.”
“Mạc Hàm là anh trai anh, Mạc Lâm mới là tên thật của anh.”
Lạc Phi lập tức sửa lời: “Mạc Lâm, em yêu anh.” Dứt lời liền hôn nhẹ lên trán đối phương.
Thổ lộ đơn thuần thẳng thắn như vậy thật sự là liều thuốc trấn định tốt nhất, làm khó chịu sau khi bị dấu hiệu của Mạc Lâm nháy mắt tiêu tán, trong lòng ngược lại dâng lên một tia ấm áp.
Anh mở to mắt, nhìn nam nhân so với trước kia tựa hồ lại càng anh tuấn hơn, hơi nhếch khóe môi nói: “Điện hạ trước kia chỉ là đứa nhỏ, hiện giờ có thể tính là chân chính trưởng thành rồi.”
Câu nói đùa này làm gò má Lạc Phi hơi đỏ ửng, ôm lấy Mạc Lâm cọ cọ bên cổ anh, nhỏ giọng nói: “Em thực sự rất vui.”
“Em là đại hoàng tử, nếu phụ vương biết em lén dấu hiệu một omega, có đánh em không?”
Lạc Phi lắc đầu, vươn tay giúp Mạc Lâm chỉnh lại những sợi tóc hỗn độn, ôn nhu nói: “Đừng lo lắng, em yêu anh như vậy, người nhà của em nhất định cũng sẽ tiếp nhận anh. Huống chi em vừa dấu hiệu anh, trên thế giới này, anh chính là duy nhất của em, không có bất luận người nào có thể chia rẽ chúng ta.”
“…” Anh chính là duy nhất của em?
Kỹ năng tâm tình của đại hoàng tử nháy mắt đầy điểm như vậy à?
Bất quá nghe Lạc Phi nói vậy, trong lòng Mạc Lâm quả thực có chút ngọt ngào.
Sống lưng Lạc Phi run lên, đầu càng cúi thấp hơn: “Em, em không phải cố ý. Em sợ anh xấu hổ nên mới giả vờ như không biết.”
Mạc Lâm lạnh lùng nói: “Nói vậy, anh còn phải cám ơn em à?”
Lạc Phi lén liếc nhìn Mạc Lâm, phát hiện sắc mặt đối phương vô cùng khó coi, lập tức nhận lỗi: “Em sai rồi, em thật sự không phải cố ý…”
Mạc Lâm nhướng mày: “Bảo anh dẫn theo em trai tàn tật đi du lịch không phải là chủ ý của em à? Còn nói không phải cố ý?”
“… …” Thật sự là tự làm bậy không thể sống.
Trọng Minh ở bên cạnh vui sướng khi người gặp họa: “Chủ nhân, người tiêu đời rồi!”
Lạc Phi cũng không biết làm thế nào dỗ dành omega tức giận, chỉ đành tới trước mặt Mạc Lâm, cười cười lấy lòng, ôn nhu nói: “Thực xin lỗi, chỉ là em cảm thấy một mình anh diễn cả hai vai thực lợi hại, em sợ anh xấu hổ mới không vạch trần, thực không có ý gì khác cả.”
Mạc Lâm sắp tức chết rồi.
Anh phân liệt làm hai loại âm thanh tự cãi nhau với mình, Lạc Phi cư nhiên ở ngay dưới lầu vui sướng ngồi nghe!
Cố ý đề nghị dẫn Mạc Lâm theo chính vì muốn xem mình diễn trò đi?
Tên nhóc thối này cư nhiên dám để mình diễn trò hề như vậy, đúng là to gan lớn mật mà!
Mạc Lâm cố nén xúc động muốn đánh đối phương một trận: “Em làm thế nào phát hiện?”
“Phía sau vài tai trái của anh có một nốt ruồi son, em từng thấy sau tai Mạc Lâm cũng có nốt ruồi tương tự, trong giải cơ giáp đại tái lại từng thấy trên người Mạc Hàm nên bắt đầu có nghi ngờ.”
“….”
Bản thân anh không hề biết sau tai mình có nốt ruồi, thật không ngờ Lạc Phi lại vì thế mà nhìn thấu bí mật của mình.
Lồng ngực Mạc Lâm càng khó chịu hơn, xoay người đi vào phòng ngủ, lạnh lùng nói: “Tối nay điện hạ ngủ sô pha đi, anh muốn một mình yên tĩnh một chút.”
Lạc Phi ủy khuất không thôi: “Em, em muốn ngủ với anh.”
Mạc Lâm nhíu mày: “Vẫn là thôi đi, em cũng biết anh thường xuyên biến đổi thân phận, nếu chuyển thành Mạc Hàm, nói không chừng sẽ động thủ với điện hạ.”
“… …” Ý tứ rõ ràng là, anh đây không nhẫn tâm đánh em, em mau mau cút ra sô pha ngủ đi.
Sau khi hoàn toàn dấu hiệu vốn nên là thời điểm ngọt ngào nhất của hai người, Lạc Phi còn định buổi tối ôm anh ngủ hôn hôn một chút, kết quả lại bị đuổi ra ngủ sô pha.
Cũng không biết đến khi nào Mạc Lâm mới hết giận? Cậu thực muốn ôm Mạc Lâm ngủ a.
Bất quá hiện tại xem ra, đừng nói là ôm ngủ, Mạc Lâm đại khái chỉ muốn đập cậu mà thôi.
Dù sao mình cũng xem anh ấy diễn lâu như vậy, còn cố ý ra đề nghị dẫn Mạc Lâm đi du lịch, làm bộ như không biết gì cả nghe hai anh em cãi nhau.
Cậu thực sự rất xấu.
Mạc Lâm khẳng định là vừa tức lại vừa xấu hổ nên mới đuổi cậu ra ngoài.
Nằm trên sô pha trong khoang điều khiển, Lạc Phi vừa nhìn không trung vừa thở dài: “Ai, mình không nên cố ý xem diễn, mình thực sự sai rồi!”
Ở trong phòng nghe thấy những lời này, Mạc Lâm hơi nhíu mày thầm nghĩ, cư nhiên dám cố ý xem mình mất mặt như vậy, không cho em quỳ bàn phím đã là nể mặt đại hoàng tử rồi ấy, sau này em cứ tương thân tương ái với sô pha đi.
…(cont)…