Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam

Chương 68 : Truy tung – điện hạ thực thông minh!

Ngày đăng: 04:26 19/04/20


Thiết bị giáp sát mini Lạc Phi thả ra không bị quần áo ngăn cản, có thể quay chụp hoàn cảnh xung quanh với 360 góc độ, là thiết bị bí mật quân bộ đế quốc thường dùng, khuyết điểm là chỉ có thể dò xét được trong khoảng cách mười km. Hai người đi tới một nhà ăn sau tiệm thuốc, tùy tiện gọi vài món, vừa ăn vừa để Trọng Minh quan sát hướng đi của đối phương.



Người nọ sau khi mua thuốc còn tới siêu thị mua rất nhiều thức ăn nước uống, đều là mấy loại bánh khô thịt hộp này nọ, hiển nhiên không tiện ra ngoài ăn cơm, cũng không muốn bị người ta phát hiện chỗ ở, rất có thể là vì có người bị thương.



Trọng Minh truy theo tín hiệu của thiết bị trinh sát, người kia sau khi lén lút mua đồ đạc thì nhanh chóng chạy tới rừng Áo Nhĩ Đăng.



Cũng chính là khu rừng Lạc Phi cùng Mạc Lâm tìm kiếm dược liệu lúc sáng, chẳng qua gã ta tiến vào từ một lối khá bí ẩn.



Lạc Phi gửi kết quả Trọng Minh tra được cho Nặc Á, Mạc Lâm bảo Nặc Á nhanh chóng tiến hành vẽ bản đồ 3D, tín hiệu kia biến mất ở khoảng cách mười km, hai người lập tức đi tới công ty khoáng sản ở ngay bìa rừng, rốt cuộc cũng bắt được tín hiệu.



Trung niên mập mạp tuyển dụng vẫn còn ngồi đó, thấy Lạc Phi cùng Mạc Lâm đi tới liền cười tủm tìm hỏi: “Cậu nhóc, mua được thuốc chưa?”



Lạc Phi mỉm cười: “Đã mua được rồi.”



Thấy Mạc Lâm đi theo Lạc Phi không nói tiếng nào, người nọ hỏi: “Vợ cậu có phải sinh bệnh không? Có cần tới bệnh viện kiểm tra không?”



“Không cần đâu, anh ấy chỉ hơi đau đầu một chút thôi. Tụi tôi là người bên ngoài, không rành nơi này lắm, muốn nhanh chóng tìm chỗ nghĩ lại, gần đây có khách sạn nào giá rẻ rẻ không?”



“Tinh cầu này chỉ có một khách sạn thôi, thu phí khá đắt, bất quá gần đây có vài nhà dân cho ngủ lại, một đêm chỉ thu 300 tinh tệ. Nhà tôi còn phòng trống, nếu hai cậu không ngại thì có thể tới nhà tôi!”



Người này khá nhiệt tình, Lạc Phi nhìn thẻ tên trên ngực đối phương, liền lễ phép nói: “Cám ơn ngài, A Mạn Đức tiên sinh.”



A Mạn Đức cười tủm tỉm: “Đừng khách khí, xuất môn ra ngoài luôn có lúc gặp khó khăn mà! Tôi thấy sắc mặt vợ cậu không tốt lắm, vẫn là mau chóng tới nhà tôi nghỉ ngơi đi, tôi đưa địa chỉ cho, vợ tôi sẽ hảo hảo tiếp đãi hai cậu.”



Lạc Phi dựa theo lễ tiết liên bang cúi chào đối phương, sau đó nắm tay Mạc Lâm cùng đi tới nhà A Mạn Đức.



Vốn Lạc Phi định để Trọng Minh biến thành phòng ở, thế nhưng người kia chạy vào trong rừng, nếu vượt khỏi phạm vi mười km sẽ không thể nào quan sát được hướng đi của gã, mà ở ngay bìa rừng đột nhiên xuất hiện một căn nhà sẽ gây chú ý, huống chi nguồn sinh lực của Trọng Minh có hạn, biện pháp tốt nhất là tìm một nơi ở phụ cận.



Lạc Phi cùng Mạc Lâm cho dù ra ngoài cũng đều ở khách sạn sang trọng, ở nhờ nhà dân vẫn là lần đầu tiên.



Áo Nhĩ Đăng là một tinh cầu có nền kinh tế khá lạc hậu ở liên bang, nhà dân cũng rất đơn sơ, cũng may A Mạn Đức có một người vợ khá giỏi giang, nhà cửa dọn dẹp rất sạch sẽ, bà thực nhiệt tình dẫn Lạc Phi cùng Mạc Lâm lên căn phòng trống trên lầu hai, còn mang tới chăn nệm mới cho bọn họ.



Lạc Phi cám ơn bà, cũng đưa một ngàn tinh tệ vừa kiếm được hôm nay cho đối phương, biểu thị mình ở lại đây ít nhất ba ngày, nếu ở nhiều hơn thì sẽ trả tiền thêm.



Đối phương thực vui vẻ cầm tiền đi.



Phòng ngủ không lớn nhưng đầy đủ dụng cụ—– trừ bỏ giường đôi thì còn có sô pha cùng một cái bàn nhỏ, trên bàn có một ít hoa quả.



Lạc Phi mở màn hình theo dõi, kiểm tra tín hiệu, quả nhiên phát hiện người nọ tiến sâu vào rừng thì có vài chiếc lều.
Hai người liếc nhìn nhau, cùng mỉm cười.



Lạc Phi đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, vừa nãy anh khen em thông minh đúng không? Em không nghe nhầm đi?”



“Ừm, em quả thực rất thông minh.”



Lạc Phi hưng phấn đến mức muốn nhảy dựng: “Thật không? Anh thấy em rất thông minh à?”



“…”



Mỗi lần khen em ấy, em ấy liền hưng phấn giống như đứa nhỏ vừa nhận được kẹo vậy. Rõ ràng thời khắc mấu chốt vẫn luôn bình tĩnh quyết đoán, thế nhưng trước mặt anh lại ngây thơ đến vậy…



Bất quá đại hoàng tử như vậy thực sự rất đáng yêu, trước mặt anh hoàn toàn không có kiểu cách kiêu căng của hoàng tử.



Mạc Lâm nhịn cười nói: “Cho dù thông minh thì đêm nay vẫn phải ngủ sô pha. Trước đó vui sướng khi người gặp họa nhìn anh diễn trò, hôm nay lại dám nói anh là vợ em, lại còn đặc biệt dính người, xem ra lá gan của em càng lúc càng lớn rồi nhỉ?”



Bả vai Lạc Phi lập tức sụp xuống: “Em sai rồi…”



“Anh mệt muốn nghỉ ngơi, em cũng ngủ đi, cho em cái gối để ôm này.”



Nói xong liền ném gối cho Lạc Phi, Lạc Phi chỉ đành chụp lấy.



Lạc Phi: “…”



Cậu không muốn ôm gối, cậu muốn ôm Mạc Lâm.



Xem ra vận mệnh ngủ sô pha tạm thời không thể thay đổi.



Thế nhưng ngàn vạn lần không thể để phụ viên biết, nếu phụ vương biết con trai mình phải ngủ sô pha, chắc chắn sẽ chê cười cậu không có tiền đồ.



….(cont)…



Lâm Viễn: phụ vương sẽ không chê cười con đâu, mấy năm còn trẻ ông ấy cũng thường xuyên bị ba ba đá ra ngủ sô pha a!



Tây Trạch:…. Cho nên này là di truyền sao?



Lạc Phi: T_T có thể không di truyền không?