Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam
Chương 8 : [Kết Giao Bằng Hữu] Đại hoàng tử, cậu còn non lắm
Ngày đăng: 04:25 19/04/20
Lúc Lạc Phi cùng Ai Mễ Nhĩ quay trở lại thì cũng đã mười hai giờ trưa, buổi tiệc rất nhanh sẽ bắt đầu, khách khứa cũng được mời vào đại sảnh.
Quy mô đại sảnh đãi tiệc của Mạc gia có thể so với nhà hàng bảy sao ở đế đô, nóc phòng được thiết kế cao hơn mười mét làm đại sảnh trông có vẻ cực kỳ rộng rãi khí khái, trên tường treo rất nhiều bức tranh quý giá, những chùm đèn thủy tinh lóng lánh sáng ngời trên đỉnh phản xạ dưới nền đá cẩm thạch làm cả đại sảnh đều bừng sáng.
Khách khứa tốp năm tốp ba trò chuyện, thẳng tới khi đoàn người xuất hiện trên lầu hai, đại sảnh mới thoáng chốc an tĩnh.
Trên đại sảnh lầu hai, ở giữa sự bảo hộ của nhóm vệ sĩ, một ông cụ tóc hoa râm chống gậy đứng ở giữa, bên cạnh là một nam nhân trung niên mặc chính trang, phía sau là một người nữ trẻ tuổi mặc đầm dạ hội đỏ thẫm cùng một thiếu niên mặc áo đuôi tôm màu trắng.
Ông cụ tóc hoa râm kia hiển nhiên chính là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay. Mà nam nhân trung niên ở bên cạnh chính là tổng tài đương nhiệm của tập đoàn Phong Dương, Mạc Khải Minh.
Mạc Khải Minh đảo mắt nhìn quanh một vòng, mỉm cười nói: “Xin chào các vị, hôm nay là tiệc sinh nhật tròn trăm tuổi của cha tôi, đầu tiên tôi đại diện nhóm con cháu Mạc gia chúc cụ sinh nhật vui vẻ, thân thể khỏe mạnh. Đồng thời cũng nhân cơ hội này cám ơn các vị tân khách, cám ơn mọi người cho dù bận rộn cũng dành thời gian tới tham gia buổi tiệc hôm nay…”
Tuy chỉ là vài lời chào hỏi đơn giản nhưng mọi người có mặt ở đây đều tự giác im lặng, đại sảnh an tĩnh tới mức ngay cả một cây kim rớt xuống cũng có thể nghe thấy, chỉ vang vọng âm thanh trầm thấp của Mạc Khải Minh. Trên người ông ẩn ẩn có loại khí thế không giận mà uy, thực không hổ là người đứng đầu giới kinh doanh.
Liếc nhìn phía sau Mạc Khải Minh, Lạc Phi ngoài ý muốn chống lại một đôi mắt quen thuộc, trong lòng không khỏi chấn động.
—ánh mắt này, Lạc Phi có ấn tượng rất sâu.
Lạc Phi đã từng nhìn thấy ánh mắt này trên phi thuyền vũ trụ, ánh mắt trong suốt long lanh như vì sao, khóe mắt hơi xếch lên thoạt nhìn có chút kiêu ngạo, tròng mắt có màu hổ phách hơi nhạt một chút, lộ ra chút lãnh đạm, hệt như một viên bảo thạch quý giá trong quầy trưng bày, làm người ta không dám chạm tới, chỉ có thể đứng ở xa xa thưởng thức.
Khi ấy đối phương đeo khẩu trang, không thể nhìn rõ mặt… thế nhưng hiện tại Lạc Phi phát hiện gương mặt này so với tưởng tượng của mình còn dễ nhìn hơn.
Tạo hóa thật sự quá thiên vị, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ như một bức tranh, sóng mũi cao thẳng, khóe môi hơi cong lên càng làm tăng thêm độ tuấn tú. Người nọ thực bình tĩnh đi sau cha mình, tuy không trầm ổn lão luyện như ông nhưng cũng đủ làm mọi người có mặt ở đây không dám khinh thường.
Người nọ đứng trên lầu, theo góc độ ngước nhìn lên thì đôi chân kia thực thon dài thẳng tắp, có lẽ ngay cả những người mẫu nổi tiếng cũng chưa chắc có đôi chân đẹp đến vậy.
Hẳn là alpha đi? Lạc Phi có thể cảm nhận được hơi thở alpha thản nhiên tỏa ra từ người đối phương, thế nhưng kỳ quái chính là hơi thở này không hề gây ra cảm giác áp chế mãnh liệt, ngược lại cực kỳ ôn hòa làm người ta rất khó nảy sinh cảm giác phản cảm.
Khác với những alpha khác có dáng người cao lớn, dáng người người này có chút gầy gò, hoàn toàn là bộ dáng quý công tử phong độ.
…
Mạc Khải Minh vừa dứt lời, đại sảnh liền vang lên tiếng vỗ tay vang dội, nó cũng kéo lại suy nghĩ của Lạc Phi.
Nhìn lại, Lạc Phi phát hiện nhóm Mạc gia đã tiến vào đám người.
****
Thẳng đến khi Mạc Hàm đi rồi Ai Mễ Nhĩ mới thở hắt một hơi, sáp qua hỏi: “Cậu nói bừa như vậy Mạc Hàm có tin không?”
Lạc Phi sờ sờ cằm: “Hẳn là có đi? Dù sao em cũng bảo Trọng Minh tra tư liệu rồi, đại học Hách Nhĩ Mạn quả thật có một sinh viên tốt nghiệp học viện nông nghiệp kỹ thuật tên là Ngải Luân, nếu Mạc Hàm không tin đi kiểm tra cũng không lo, Ngải Luân kia thoạt nhìn cũng có chút giống em.”
Ai Mễ Nhĩ bội phục bật ngón cái: “Có Trọng Minh chẳng khác nào cậu mang theo kho số liệu đế quốc ở bên người a!”
Nhìn bóng dáng Mạc Hàm cách đó không xa, Lạc Phi nhỏ giọng nói: “Em cũng không cố ý lừa anh ta, chẳng qua tạm thời không tiện nói ra thân phận.”
****
Mạc Hàm đi theo cha mình chào hỏi khách khứa một vòng, sau đó mới đi qua căn phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Tiến vào phòng đóng cửa lại, Mạc Hàm lập tức khởi động cơ giáp trí năng Nặc Á: “Giúp ta tra xét thông tin hành khách trên chuyến bay từ đế đô tới Thiên Cầm ngày hai mươi mốt tháng mười hai, sau đó đối chiếu với vị khách vừa nãy, tra rõ thân phận.”
“Vâng chủ nhân.” Nặc Á vừa nhanh chóng tra cứu vừa hỏi: “Có cần tra cứu tư liệu Ngải Luân không?”
“Không cần, Ngải Luân hẳn là tên giả. Trực tiếp tra bên công ty hàng không đi, muốn đặt vé phi thuyền tinh tế cần phải dùng tên thật, tôi muốn biết danh tính thật sự của người này.”
“Hiểu rồi!” Nặc Á bắt đầu nghiêm túc kiểm tra.
Một lát sau, màn hình xuất hiện ảnh phóng đại của một người.
Thiếu niên trên màn hình vừa thông qua cổng kiểm tra an toàn tiến lên phi thuyền, người nọ mặc quần áo đơn giản, trên mặt mang theo nụ cười mỉm thoải mái, quả nhiên chính là người Mạc Hàm đã gặp trên phi thuyền ngày đó.
Tên của thiếu niên là Lạc Phi Ốc Đặc Sâm.
— họ hoàng gia đế quốc.
— còn có thẻ tinh tạp màu lam giấu đầu hở đuôi kia.
Nhìn tới đây, ánh mắt Mạc Hàm lập tức híp lại, khóe môi cong lên: “Đại hoàng tử bày đặt diễn trò trước mặt tôi, cậu còn non lắm.”