Tinh Thần Biến

Chương 145 : Phá Trận

Ngày đăng: 23:18 19/04/20




Nguyên lai là Địch Long, Địch Tiến năm huynh đệ đang điên cuồng công kích Hầu Phí, nay Thanh Long Cung chủ đã đến nên Địch Long năm huynh đệ cũng đành tạm dừng tấn công.

- Địch Long cùng chúng huynh đệ ra mắt Thanh Long Cung chủ!

Địch Long năm huynh đệ cũng bất quá chỉ là nhẹ chắp tay mà thôi, dù sao bọn người Địch Long cũng là Cửu Sát điện Điện hạ. Cửu Sát điện cùng Thanh Long cung cũng đều có tên trong ba thế lực lớn ở hải để. Chỉ vì Thanh Long Cung chủ này thực lực quá mạnh mẽ mà thôi.

Cửu Sát điện cai quản thủy vực phương viên chín ngàn vạn dặm, tu yêu giả cộng lại trăm vạn, nhưng Thanh Long cung cùng Bích Thủy phủ thực lực còn hơn Cửu Sát điện nhiều, quản trị thủy vực đều quá trăm ngàn vạn dặm, tính sơ qua tu yêu giả cũng rất nhiều.

- Địch Long! Nghe Đằng Sơn nói ngươi đang một lòng đuổi giết Tần Vũ, vì sao bây giờ lại theo giết một viên hầu, còn là năm huynh đệ các ngươi liên thủ nữa chứ.

Thanh Long cung chủ nét mặt tươi cười, ân cần hỏi.

Địch Long trong lòng hiểu rất rõ Thanh Long Cung chủ này bình thường đối đãi với người khác cũng không quá tệ, nhưng hễ nổi đóa lên thì bất kể đất trời gì, không hề mềm lòng hay nể nang gì cả.

- Cung chủ chưa biết chứ viên hầu này là huynh đệ của tên Tần Vũ kia, tên là Hầu Phí. Vừa rồi hắn thừa dịp năm huynh đệ chúng ta đang ở trong Lục Hợp Thiên Môn trận rượt giết Tần Vũ, nhân cơ hội giết mất ngũ đệ và thất đệ của ta. Thù này không báo, Cửu Sát điện chúng huynh đệ ta có chết cũng không nhắm mắt được.

Địch Long mặt đầy sát khí, trong lời nói chất chứa sát ý vô tận. Phía sau hắn, bốn huynh đệ cũng sát khí đằng đằng, vừa rồi liên tục hai vị huynh đệ bị giết nên bọn họ không phải chỉ muốn giết Hầu Phí chết liền là đã thỏa lòng.

- Hầu Phí!

Thanh Long cung chủ liếc mắt nhìn Hầu Phí, đột nhiên kinh ngạc kêu lên:

- Kia bất quá chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, các ngươi liên thủ lâu như vậy mà không giết được, xem ra Hầu Phí này cũng là một thần thú. Không được rồi! Không được rồi!

Một tu yêu giả ở mức Nguyên Anh hậu kỳ, có thể chịu nổi bọn Đổng Hư hậu kỳ Địch Long vây công lâu như thế mà không chết thì mười phần có đến tám chín phần chắc là thần thú rồi.

Địch Long nhướng mày, Địch Tiến ở bên cạnh hắn cũng lên tiếng:

- Thanh Long Cung chủ! Hầu Phí này giết chết ngũ ca và thất đệ ta. Bọn ta kỳ này không chết không thôi. Cung chủ, không phải người muốn ngăn trở huynh đệ chúng ta chứ?

Trong mắt Địch Tiến hàn khí lạnh như băng.

Trong Lục Hợp Thiên Môn trận Tần Vũ vừa nghe thì trong lòng cũng có một tia hy vọng.

- Ha ha… Các ngươi muốn giết thì cứ giết, can hệ gì đến ta?

Thanh Long Cung chủ rũ mạnh tay áo, ngự không bay thẳng lên bầu trời Hắc Thạch đảo, theo đó dưới chân xuất hiện một đám mây, đứng trên mây nhìn xuống dưới, đúng dáng kiểu như xem tuồng hát. Đằng Sơn cùng cả đám người vội vàng bay đến phía sau Thanh Long Cung chủ, cung kính đứng.

- Hắc hắc... Một đám tiểu trùng mà vọng tưởng giết bổn Hầu gia. Đúng là nằm mơ!

Hầu Phí cười quái dị một tiếng mang đầy thần tình hung tợn, chỉ thấy hắc bổng vũ động nhắm về Địch Dương như sắp đập vào đầu hắn.

Cửu Sát điện Địch Long năm huynh đệ giờ phút này cũng bạo khởi, lập tức hướng Hầu Phí mà chém giết. Thanh Long Cung chủ đã nói rõ không cản bọn họ giết Hầu Phí, thì nhất định sẽ không ngăn trở. Không cần phải lo lắng nữa, Địch Long năm người tự nhiên phóng tay công kích.
Một đạo tia sáng xanh vừa bắn ra, nhưng tia sáng xanh lần này ngẫu nhiên bắn thẳng vào Lục Hợp Thiên Môn trận.

- Phốc! Xịch!

Mặc dù tia sáng xanh có hơi bị khựng lại nhưng cũng vẫn phá tan Lục Hợp Thiên Môn trận, rồi năng lượng tia sáng bắn thủng xuống mặt đất Hắc Thạch đảo tiêu tan biến mất.

Trận tan!

Lục Hợp Thiên Môn trận tan rã!

Tần Vũ sững sờ, đám Cửu Sát điện Địch Long năm huynh đệ vẻ mặt cũng ngơ ngác, Hầu Phí cũng ngây ngốc nhìn.

Sức tàn phá của mắt thứ ba Tam nhãn lão yêu thật mãnh liệt cực độ, sức công kích này ngay cả Thanh Long Cung chủ cũng không dám khinh thương đón đỡ, sức công kích như thế thì Lục Hợp Thiên Môn trận dù lực phòng ngự rất mạnh cũng vẫn bị phá tan.

- Tam nhãn lão tổ! Người…

Địch Long chỉ vào Tam nhãn lão yêu, người giận đến nỗi phát run, thế nhưng một câu cũng nói không ra lời.

Cùng chúng huynh đệ liên thủ, thừa dịp Tần Vũ không chú ý mới lập được Lục Hợp Thiên Môn trận. Giờ đây Địch Loan, Địch Phong đã chết, bọn họ muốn bố trận là điều không thể, với tốc độ của Tần Vũ thì bọn họ còn làm sao có thể vây khốn Tần Vũ trở lại được?

- Tam nhãn, ngươi thật là quá đáng! Địch Long bọn họ bố trí đại trận này cũng cay đắng lắm, lại bị ngươi phá như vậy.

Thanh Long cũng trách cứ Tam nhãn lão yêu. Con mắt thứ ba của Tam nhãn lão yêu cũng giận dữ trừng trừng nhìn Địch Long.

- Địch Long, sao không bày trận nơi nào khác mà lại bố trí ngay chỗ ta và Thanh Long đánh nhau chứ?

Tam nhãn lão yêu hừ lạnh nói. Trong mắt hắn hung quang cũng làm Địch Long năm huynh đệ sợ tim nhảy thót lên, lúc này không dám nói gì thêm, chỉ là trong lòng tức giận sôi sục.

- Tam nhãn, khoan đánh đã, cần để sự việc của Địch Long bọn họ giải quyết xong đi đã.

Thanh Long ra vẻ người tốt nói hộ.

Tam nhãn lão yêu hừ lạnh một tiếng rồi bay tới phía trước bọn người Lâu Kha, cũng không nói gì, hiển nhiên đã chấp nhận đề nghị của Thanh Long. Thì ra là như vậy, Thanh Long và Tam nhãn lão yêu đại phá Lục Hợp Thiên Môn trận xong thì dừng tay lại!

Địch Long năm huynh đệ cũng tức giận đến nỗi không biết nói cái gì, nhưng bọn họ đều không thể bắt được tia cười sâu trong đáy mắt của Thanh Long Cung chủ và Tam nhãn lão yêu.

- Tam nhãn! Đóng kịch đúng vai há!

- Ngươi đóng cũng không tồi, nhưng từ nay về sau cấm nói ta là cóc này nhái kia, nếu không ta sẽ thật sự cùng với ngươi đại chiến một trận.