Tinh Thần Biến
Chương 171 : Ðệ cửu bả ngọc kiếm đích ủng hữu giả
Ngày đăng: 23:19 19/04/20
Biên dịch, biên tập: Nhiephon.
"Nên chọn lối nào đây?" Mục quang Tần Vũ lướt qua chín thông đạo, cẩn thận xem xét từng lối.
Tuy nhiên nhìn qua rồi Tần Vũ phát hiện chín thông đạo này đều sâu không thấy đáy như nhau, chỉ là uốn khúc, quanh co có chút khác biệt mà thôi, như thế làm sao mà chọn? Nếu chỉ một mình Tần Vũ, áp lực tâm lí của hắn có nhưng tuyệt không nhiều.
Nhưng lúc này trên vai hắn còn gánh vác sinh mệnh của Hầu Phí và Tiểu Hắc.
"Chín thông đạo căn bản không có khác biệt gì nhiều, tiên nhân kia bắt bọn ta chọn nhưng chẳng để lại chút manh mối. Thế này làm sao mà chọn? Chín chọn một, xác suất tử vong quá cao." Lòng Tần Vũ vốn bình tĩnh cũng bắt đầu dần dần trở nên phiền não.
Càng nhìn càng phẫn nộ: "Tiên nhân chó chết, muốn cho người ta ngọc kiếm thì cho đi, còn sắp đặt chín thông đạo bắt người ta chọn. Hơn nữa chỉ có một thông đạo là sinh lộ!" Trán Tần Vũ lấm tấm mồ hôi, hai mắt hơi hơi đỏ.
Thanh Long sắc mặt nghiêm túc, Địch Long biểu hiện rất nôn nóng, Tam Nhãn lão yêu lại bình tĩnh ngồi tĩnh tọa, Ngôn Tự chân nhân cùng với Hỏa Điền chân nhân và Địch Phong chân nhân đang thương lượng gì đó.
"Ai yêu, Thanh Long, đừng nghiêm cái mặt nữa. Địch Long, sợ chết đến mức này, ngươi cũng quá yếu đuối. Ngôn Tự chân nhân không lẽ có chủ ý rồi. Ha ha … Tần Vũ, đừng nghĩ nữa, tùy tiện chọn một lối mà đi không tốt sao?" Y Đạt cười tà dị nói.
Tần Vũ lạnh lùng nhìn Y Đạt: "Vì sao ngươi không chọn?"
"Ta?" Y Đạt vén tử sắc trường phát nói, "Vấn đề này còn phải hỏi? Ta đợi các ngươi chọn xong, đợi đến khi từng người các ngươi chết đi không phải ta biết lối nào là thông đạo sinh lộ sao?"
"Đồ ngốc." Hầu Phí cười khẩy nói: "cái tên Y Đạt ngu ngốc nhà ngươi, không thấy rằng chín thông đạo này đều ngoằn ngoèo đồng thời sâu không thấy đáy sao? Người đi vào sống hay chết làm sao ngươi biết được. Hơn nữa ngươi cũng không có linh hồn ngọc giản của mọi người."
"Y Đạt, chúng ta có bao nhiêu đây người, không lẽ chọn hết cả chín thông đạo?" Tam Nhãn lão yêu mở mắt ra nói.
Y Đạt không hề giận: " Tam Nhãn, lúc này ngươi còn tĩnh tọa ở đấy làm gì?"
Tam Nhãn lão yêu "he he" cười khẩy: Chín thông đạo lại chỉ có một lối là sinh lộ. Nếu không xác định được chắc chắn trăm phần trăm lối nào là sinh lộ ta tuyệt đối không chọn, chi bằng ở trong động này yên tĩnh tu luyện cho đến khi độ kiếp!"
Cho đến khi độ kiếp!
Mấy người Tần Vũ, Thanh Long, Y Đạt khó tin nhìn Tam Nhãn lão yêu, thậm chí cả Ngôn Tự chân nhân đang nói chuyện cũng ngừng lại nhìn về phía Tam Nhãn lão yêu với vẻ không tin nổi.
Tam Nhãn lão yêu cười lạnh: "Ta không tin Cửu Cửu trọng kiếp đánh xuống không phá được nơi đây, nếu phá không được cũng tốt. Vừa hay có thể giúp ta dễ dàng độ quá Cửu Cửu trọng kiếp." Lời của Tam Nhãn lão yêu làm mọi người không nói được tiếng nào.
Bất quá lời Tam Nhãn lão yêu nói đích xác là một loại phương pháp.
Chỉ là … phải chịu sống tịch mịch.
"Cho dù Cửu Cửu trọng kiếp phá không được nơi đây, đợi đến khi ta phi thăng. Trực tiếp từ thế giới này phi thăng đến một thế giới khác, nơi đây vô luận ra sao cũng không thể tiếp tục ngăn trở lão tổ ta." Trong mắt Tam Nhãn lão yêu có một tia ngạo khí.
Phi thăng, không kể là ở nơi nào, một khi phi thăng thì sẽ trực tiếp từ một thế giới đến một thế giới khác.
"Vì sao đến thi hài của tu chân giả đó cũng không thấy?" Tần Vũ nhíu chặt mày, người nếu chết rồi thì cũng phải có thi hài chứ, nhưng chúng nhân đi về phía trước đã lâu như thế đến cả thi hài của tu chân giả cũng không nhìn thấy, đúng là rất kì quái.
Tuy nhiên chính vào lúc này –
Ào ào~~ phảng phất như thủy triều, tại bên kia thông đạo ám hồng sắc thủy triều nhanh chóng ập tới, hoàn toàn tràn ngập khắp cả thông đạo. Không, không phải thủy triều, mà là dòng nước giống như dung nham, trên bề mặt còn có hỏa diễm.
"Địa để viêm hỏa, cẩn thận!"
Thanh âm của Tam Nhãn lão tổ vang lên khắp thông đạo, chỉ trong sát na, giống như thủy triều hoàn toàn bao trùm mọi người, mấy tu chân giả Kim Đan kì may mắn không bị dùng làm đá dò đường còn chưa tiếp xúc Địa để viêm hỏa đã hóa thành tro bụi.
Nếu luận người nào nhẹ nhàng nhất ở đây thì Tiểu Hắc phải là đệ nhất.
Trong Địa để viêm hỏa, Tiểu Hắc đến yêu nguyên lực hộ thể cũng không cần, dưới sự bảo hộ của hắc sắc vũ dực, vũ mao gần như có thể so sánh với thượng phẩm linh khí thì Địa để viêm hỏa căn bản không làm Tiểu Hắc bị thương chút nào. Mấy người khác chỉ có Địch Húc với bốn người Tư Đồ Huyết, Tiêu Cửu, Hỏa Điền chân nhân, Địch Phong chân nhân hơi khốn đốn.
Còn mấy người Tần Vũ cũng đều dùng năng lượng hộ thể dễ dàng kháng cự, Tần Vũ cùng Thanh Long, Đằng Sơn, Tam Nhãn lão yêu những tu yêu giả nhục thể rất mạnh, cho dù năng lượng hộ thể chỉ phòng ngự hơn phân nửa, nhục thể cũng không để ý một chút uy lực đó, còn nhục thể của tu tiên giả và tu ma giả lại yếu.
Bất quá nói chung cũng không mất mạng.
"Mọi người nhanh chút." Thanh Long hét lớn sau đó quay đầu lao đi rất nhanh về đầu kia của thông đạo, ba huynh đệ Tần Vũ cùng mấy người khác ai cũng xuyên qua hết tốc lực, chỉ trong phút chốc đã đi xuyên qua thông đạo.
Trừ Địa để viêm hỏa, không còn bất kì công kích nào.
Ra khỏi thông đạo liền xuất hiện một đại điện hào hoa, so với hoàng cung đại điện còn hào hoa hơn nhiều, diện tích cũng lớn hơn nhiều. Làm người ta kinh ngạc chính là – bên dưới đại điện lúc này có hai thần thú to lớn.
Bên trái là thần thú thân thể hiện lên ám hồng sắc, cổ có sáu cái gai lớn, đỉnh đầu mọc một cái sừng kim sắc, bề ngoài toàn thân giống như từng khối nham thạch, lực phòng ngự thậm chí mạnh hơn cả thần thú long, thân dài trăm mét – Long Nham sư.
Còn bên phải là phi cầm có hai cánh to lớn cao mấy chục mét, hỏa diễm uốn lượn khắp thân, khí tức cao quý có thể cảm thụ rõ ràng, chính là thần thú – Hồng Loan.
Trên đại điện, có một hắc bào nam tử đang ngồi, trên đùi một con mèo nhỏ màu trắng đang nằm. Lúc này hắc bào nam tử đang cúi đầu chơi đùa một thanh ngọc kiếm. Đột nhiên, hắc bào nam tử ngẩng đầu nở nụ cười nhìn chúng nhân vừa ra khỏi thông đạo đến đại điện.
Lúc này mười mấy người Thanh Long, Tần Vũ, Tam Nhãn lão tổ đều ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mặt.
Hai đại thần thú, tuyết miêu, hắc bào nam tử, còn có thanh ngọc kiếm đó.
Hắc bào nam tử nhìn chúng nhân mỉm cười nói: "Chư vị, để ta tự giới thiệu một lượt, ta, người sở hữu Đệ cửu ngọc kiếm, đồng thời cũng là người thống trị khu vực ba trăm vạn dặm ngoại vi hồng hoang – Diên Mặc!"