Tinh Thần Biến
Chương 184 : Bạo Loạn Tinh Hải chi hung thú
Ngày đăng: 23:19 19/04/20
Biên dịch: wisdom
Tu tiên giả phái xuất lần này chỉ có một mình Ngôn Tự chân nhân, phía tu ma giả lại có bốn người. Bất kể ở Đằng Long đại lục, Bồng Lai tiên vực hay Tử Diễm ma ngục, tu tiên giả và tu ma giả vẫn luôn luôn đối địch với nhau, điều này chúng nhân tại trường ai ai cũng biết.
Chúng nhân lập tức phi hành, còn Tần Vũ và Lập Nhi vừa bay vừa cười nhẹ xem kịch.
Tiêu Cửu cười chế giễu:
- Ngôn Tự, Cửu Kiếm tiên phủ có bao nhiêu tiên khí, điều này thì không ai biết rõ. Nó có phải là bội số của chín không? Khả năng này không lớn, đến lúc động thủ, ngươi… tự làm một mình ư?
Tiêu Cửu này đến từ Viêm Ma môn, một tông phái của tu ma giả. Vốn dĩ các tu ma giả thường có tính tự do tiêu sái, chém giết không cần biết đến nguyên nhân và hậu quả, Tiêu Cửu này cũng không ngoại lệ.
Ngôn Tự bình thản cười nói:
- Cửu Kiếm tiên phủ do tiên nhân lưu lại, khi trước nó là nơi cất giấu chín thanh ngọc kiếm. Theo ta suy đoán thì tiên nhân này chí ít cũng phải là đại la kim tiên (đại la kim tiên gọi tắt là "kim tiên") cấp một. Các bảo bối do cao thủ lưu lại nơi đây đều là đặc ân trời ban đối với những người như chúng ta. Muốn giành được bảo bối thì phải xem cơ duyên của từng người, không chỉ đơn giản là xem bên nào nhiều người hay thực lực cường mạnh.
Tiêu Cửu bửu môi khinh thị:
- Ngươi thật là khéo nói a!
Nếu như tu tiên giả chú trọng khí độ lễ tiết thì đại đa số tu ma giả tự do tự tại, tâm tính lại càng không chịu ước thúc.
- Tiêu Cửu, không được vô lễ với Ngôn Tự chân nhân, ngươi nói chân nhân như vậy có phần không đúng.
Tư Đồ Huyết đỡ lời Ngôn Tự:
- Tiêu Cửu, Ngôn Tự chân nhân lẽ nào không muốn đoạt bảo bối, lẽ nào không muốn nhiều phe mình có người? Có điều cũng chẳng còn cách nào khác, Bồng Lai tiên vực chỉ có một thanh ngọc kiếm nên chỉ có thể đưa hai người đi. Dựa vào quan hệ giữa Tử Dương môn và Lam Ương môn có thể biết không ai nhường ai, cuối cùng chỉ có Ngôn Tự một mình đi trước mà thôi.
Tư Đồ Huyết cảm thán thêm vào:
- Không phải Ngôn Tự chân nhân không muốn, chẳng qua là không thể mà thôi.
Chẳng hề bận tâm đến những lời khiêu khích đó, Ngôn Tự chân nhân lạnh lùng nhìn Tiêu Cửu và Tư Đồ Huyết, nói:
- Hai vị, làm ơn đừng ở đây nói xàm, chẳng ai biết Bạo Loạn Tinh Hải nguy hiểm đến mức nào đâu. Tuy Cửu Kiếm tiên phủ chỉ cách bờ Bạo Loạn Tinh Hải vạn dặm, nhưng trong vạn dặm đó ai biết được sẽ xuất hiện loại hung thú nào, hắc... hắc… Không vội nói có đến được Cửu Kiếm tiên phủ hay không. Nếu thực lực không đủ mạnh, chỉ sợ chưa đến tiên phủ thì chúng ta đã bị hung thú giết sạch cả rồi. So sánh với mọi người, ta thấy thực lực hai vị cũng chẳng khác biệt gì, cẩn thận tốt hơn.
Ngôn từ của Ngôn Tự chân nhân rất sắc bén.
Nhìn Ngôn Tự cười nói với vẻ khinh thường, Tiêu Cửu và Tư Đồ Huyết chỉ cười lạnh mà không nói gì.
Lúc này chúng nhân phi hành với tốc độ rất chậm, Kim Mộc đảo rất gần Bạo Loạn Tinh Hải, nếu như toàn lực phi hành có thể lập tức tới nơi, chỉ vì chúng nhân vừa di chuyển vừa phải cẩn thận quan sát. Bạo Loạn Tinh Hải hung danh vang dội, không ai muốn chưa thấy tiên phủ đã làm mồi trong bụng hung thú.
Một âm thanh khô khốc vang lên tiếng, hung thú sa ngư vung trảo nhằm Thanh Long vồ tới. Không muốn chính diện giao phong, Thanh Long định chuyển thân né tránh đòn công kích đó, tuy nhiên do khoảng cách quá ngắn nên không đủ thời gian, cuối cùng long trảo và sa ngư trảo trực tiếp giao kích.
Chỉ thấy Thanh Long bay ngược lại phía sau, còn sa ngư rống lên một tiếng và càng trở nên hung bạo hơn.
- Ha...ha! Thanh Long Duyên Lang, ngươi yếu quá! Xem ta đây!
Duyên Mặc dùng linh thức truyền âm, sau đó lập tức hướng về hung thú sa ngư kích sát.
- Duyên Mặc, cẩn thận! Hung thú và thần thú đồng cấp chênh lệch không lớn, tuy nhiên hung thú bản năng chiến đấu mạnh hơn.
Thanh Long lập tức đề tỉnh, hắn vừa giao thủ với sa ngư một chiêu, tất nhiên biết rõ thực lực sa ngư.
Chỉ nghe một âm thanh đáng sợ vang lên, phảng phất giống như đao rạch lên kính, chính là do hữu thủ của Y Đạt và vây sa ngư va chạm vào nhau tạo ra. Chỉ thấy hữu thủ Y Đạt bị vỡ nát, máu tươi không ngừng nhỏ giọt.
Liền sau đó Duyên Mặc dùng nhân hình trực tiếp cùng hung thú bên dưới va chạm. Một trận âm thanh như tiếng sấm qua đi, Duyên Mặc và hung thú sa ngư cùng lúc dừng lại, tựa hồ như hai bên ngang sức ngang tài. Tiếp đó, hung thú sa ngư rống lên một tiếng cuồng nộ, ngoác cái miệng rộng nhằm Duyên Mặc cắn tới.
- Huýt…!
Một con thanh long khổng lồ đột nhiên xuất hiện, long trảo vồ lên thân hung thú sa ngư khiến nó không kịp phản ứng. Trên thân hung thú sa ngư lập tức xuất hiện một vết cắt lớn, máu tươi chảy ra khiến nó phải rống lên cuồng nộ, đuôi đập mạnh vào thân thanh long. Vội vàng bay lên tránh thoát một đòn trí mạng, tuy nhiên ở trên thân mình thanh long cũng thấy có vài miếng vẩy bị vỡ, máu đào tí tách nhỏ xuống mặt biển.
- Thanh Long, để ta giết nó.
Duyên Mặc nổi giận nói.
Duyên Mặc bổn thể trực tiếp biến hóa thành một hắc long thân hình to lớn không thua kém thanh long, chỉ là hắc long này đôi mắt màu huyết hồng. Đây chính là thần thú "Hắc Long" cực kỳ lợi hại ở Long tộc.
- Roạt…!
Máu tươi bắn lên, huyết nhục tung tóe, thân hình hung thú sa ngư bị phân làm hai mảnh, tử vong đương trường.
Duyên Mặc lập tức hóa thành hình người, trong tay nắm nội đan của sa ngư, gương mặt lạnh lùng:
- Một hung thú Không Minh tiền kỳ cũng dám đến gặp ta, đúng là tự tìm chết.
Không Minh tiền kỳ hung thú và Không Minh trung kỳ thần thú cách biệt không lớn, chẳng hạn như Thanh Long không biến thành bản thể thì đương nhiên thực lực không thể bộc lộ hoàn toàn, sẽ ở vào thế kém. Duyên Mặc sau khi sử dụng bản thể một kích lập tức tiêu diệt được sa ngư.
Tuy nhiên, chúng nhân chưa bao giờ tới Bạo Loạn Tinh Hải, không biết cấm kỵ của nơi này.
Mùi máu tanh, đặc biệt không phải là mùi máu của hung thú, đều có thể khiến hung thú xung quanh phát cuồng. Giờ đây Thanh Long và Y Đạt đều chảy máu, họ không biết đến điều cấm kỵ này, cho nên…