Tinh Thần Biến
Chương 213 : Chu Hiển
Ngày đăng: 23:19 19/04/20
Bên trong thành Quế Thủy của Minh vương triều.
Quế Thủy thành nằm ở chân núi cạnh sông, phía tây thành trì là núi non hùng vỹ, nằm giữa núi non và thành trì là một dòng Ly Giang uyển chuyển mĩ lệ.
Lúc này Tần Vũ và Lập Nhi đang đi trên một nhai đạo của Quế Thủy thành. Hai người thân mật, đùa vui nói chuyện về kiến trúc phòng ốc, danh lam thắng cảnh mỗi nơi.
- Lập Nhi, muội có muốn nếm qua kẹo đường hồ lô không?
Tần Vũ nhìn về phía xa nơi có bán kẹo đường hồ lô, trong lòng máy động quay lại nhìn Lập Nhi cười nói.
Lập Nhi vui vẻ gật đầu.
Tần Vũ cười bước đến chỗ bán kẹo đường hồ lô, lúc đó kẹo đường hồ lô chỉ còn có hai xiên, Tần Vũ đưa ra một lượng bạc nói:
- Hai xiên kẹo hồ lô này tất cả đưa cho ta, không cần thối lại.
Vị đại nương bán kẹo đường hồ lô lập tức mắt tròn xoe: bạc trắng!
Nói chung bán kẹo đường hồ lô là làm ăn nhỏ lẻ, phần lớn sử dụng tiền đồng. Dùng bạc trắng đến mua, hơn nữa còn không cần thối lại, vị đại nương đó lần này thực sự là phát tài.
- Ai, đây là của công tử.
Đại nương nhiệt tình đưa ra hai xiên kẹo đường hồ lô.
Tần Vũ tiếp lấy kẹo đường hồ lô quay người bước đi, nhưng lúc này bỗng nhận ra dưới chân có trở lực, Tần Vũ cúi đầu nhìn xuống -- -- một tiểu nam hài khoảng bốn năm tuổi đang ôm lấy bắp chân Tần Vũ, khuôn mặt bầu bĩnh đáng thương nhìn kẹo đường hồ lô trên tay Tần Vũ, nước bọt còn lưu lại trên miệng.
- Ách…
Tần Vũ lúc này thực không biết tiểu nam hài đó muốn làm gì.
- Đại ca ca, ta muốn ăn kẹo hồ lô, ta có tiền, có thể trao đổi với huynh?
Tiểu nam hài mắt mở to rơm rớm nước nhìn kẹo hồ lô, trong cánh tay nhỏ nhắn đang nắm hai xu tiền đồng.
- Tiểu Vũ, đừng nghịch.
Một thiếu nữ mộc mạc đi tới, hấp tấp bế lấy tiểu nam hài, lập tức nói xin lỗi với Tần Vũ:
- Công tử, tiểu hài tử không biết chuyện, xin công tử đừng giận. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Thiếu nữ đó vừa nãy đã cho tiểu hài tử hai đồng tiền đi mua kẹo hồ lô, tự nhiên cũng chính mắt nhìn thấy Tần Vũ tùy ý đưa ra bạc trắng để mua kẹo hồ lô. Hơn nữa trông qua khí thế, thiếu nữ cũng khẳng định, vị công tử trước mắt so với địa vị thành chủ cao hơn nhiều.
- Tần Vũ đại ca, sao vậy?
Lập Nhi cũng đã đi đến.
Tần Vũ quay đầu lại cười nói:
- Không có gì, là một tiểu hài tử muốn ăn kẹo hồ lô. Ban đầu nghĩ ta và muội mỗi người một xiên, tính lại, muội ăn một xiên, để một xiên cho tiểu hài tử này.
Tần Vũ cúi đầu cười nói, nhìn xuống tiểu hài tử khả ái, lấy một xiên kẹo hồ lô đưa cho tiểu nam hài:
- Đệ cũng tên tiểu Vũ hả? Đến đây.
Tiểu nam hài lập tức mắt sáng rực.
- Công tử, không cần đâu, tiểu hài tử tham ăn…
Thiếu nữ đó hoang mang nói, vừa nói vừa giữ lấy tiểu nam hài muốn ăn kẹo hồ lô. Tiểu nam hài bị mẹ mình giữ lại lập tức đứng yên, chỉ là trong cổ nuốt nước bọt ừng ực, mắt mở to nhìn chằm chằm cây kẹo hồ lô, nước mắt từ từ ngấn lệ.
Tần Vũ liền cười:
- Không sao, tiểu Vũ, lại đây.
Thanh âm Lập Nhi nói rất từ từ, rất nhẹ nhàng, như là ở bên tai.
Tần Vũ mồm mở lớn nhưng lại không nói câu nào.
Hắn cũng mong muốn đối diện Lập Nhi mà nói "huynh yêu muội", nhưng hắn không thể, hắn biết rằng Chu Hiển trước mắt có thể dễ dàng biết được linh thức truyền âm của người khác.
Hắn không dám linh thức truyền âm, cũng không dám nói.
Chỉ thấy Lập Nhi như một thiên sứ, trên thân tỏa ra thanh sắc quang mang nhàn nhạt, trực tiếp bay vào trong lỗ đen hắc sắc. Giây lát, lỗ đen đó cũng tiêu thất đi, Lập Nhi phảng phất như chưa từng xuất hiện bao giờ.
- Đại ca ca, vị đại tỷ tỷ đó đâu?
Tiểu nam hài mồm ăn kẹo hồ lô nghi hoặc hỏi Tần Vũ.
Phàm nhân tại đó không hiểu chuyện gì, căn bản vừa rồi không thấy việc Lập Nhi phi thân li khai.
- Đại tỷ tỷ, tỷ ấy đã về nhà rồi.
Tần Vũ nhìn tiểu nam hài, cố gắng nặn ra nụ cười nói.
Bấy giờ trong lòng Tần Vũ đau đớn, nhưng sâu trong tim có một sự kiên định tuyệt đối! Bởi vì hắn biết Lập Nhi thực yêu hắn, chỉ cần biết điều đó cũng đủ rồi.
- Tần Vũ phải không? Ngươi và biểu muội của ta sao lại quen biết?
Chu Hiển lạnh nhạt cười nhẹ nói.
Chỉ cần từ việc vừa rồi Lập Nhi nhấc tay phá không li khai, Tần Vũ liền hiểu ra, gia tộc thần bí đó thật quá lợi hại, thậm chí với cả linh thức truyền âm cũng dễ dàng phát giác ra.
- Chỉ là may mắn gặp được, tính khí Lập Nhi rất tốt, đúng rồi, Chu Hiển huynh, các vị nói gia tộc, rút cục đó là gia tộc gì vậy?
Tần Vũ có dáng vẻ nghi hoặc.
Nhưng lúc này trong lòng Tần Vũ thực ra đang gào thét tức giận. Lập Nhi bỏ đi như vậy, hắn có thể không thống khổ, không phẫn nộ, không thương tâm được ư? Nhưng, hắn phải nhẫn nại!!! Cũng phải ngụy trang dáng vẻ hiện tại.
Trong lòng đau đớn, trong lòng giận dữ ai có thể biết đây?
- Lập Nhi, Chu Hiển?
Trên mặt Chu Hiển lộ ra một tia trào phúng.
- Tiểu tử, ngươi là một phàm nhân, Lập Nhi không phải là tên ngươi có thể gọi, danh tự của ta - Chu Hiển cũng không phải là ngươi có thể gọi.
Trong lòng Tần Vũ giật mình.
- Ta không biết biểu muội thế nào lại nguyện ý cùng ngươi tán gẫu, nhưng…với địa vị của biểu muội, ở cùng chỗ với ngươi, ngươi nên cảm thấy kiêu ngạo. Bất quá…từ giờ trở đi, ngươi miệng không được phép gọi "Lập Nhi" nữa, cũng không được phép gọi danh tự ta, biết không?
Chu Hiển nhẹ cười nói.
Tần Vũ cảm thấy trong tim phẫn nộ.
- Tức giận hả? Ai, phàm nhân vẫn là phàm nhân a. Cũng đúng, giống như nói với một con kiến nhiều lần, nó cũng không thể lí giải được thế giới của nhân loại, ngươi…cũng vậy vô pháp lí giải được ý tứ của ta.
Chu Hiển ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước, ngữ khí vẫn nhẹ nhàng.
- Lập Nhi, gọi thẳng danh tự biểu muội, nói thật, ngươi làm ta đố kỵ đó. Đặc biệt là một phàm nhân lại gọi thẳng tên biểu muội, càng làm ta ghen tỵ hơn, bất quá, ta sẽ không tranh cãi với ngươi, nhưng…với trí tuệ của ngươi thì không thể lí giải được sự tồn tại của ta. Tốt thôi, hãy tính là ta ban ân cho ngươi, một phàm nhân cảm thụ sơ qua lực lượng băng sơn nhất giác (đỉnh núi băng tuyết – có thể hiểu là lực lượng chí cao so với nhân giới.) của ta.
Lúc đó, trong mắt Chu Hiển lại lóe lên một đạo phích lịch!
Tần Vũ trong lòng chợt run: Chu Hiển đã nổi sát ý.