Tinh Thần Biến
Chương 297 : Thiên ngoại(Ngoài bầu trời)
Ngày đăng: 23:20 19/04/20
Biết Man Càn đã quay về, trong lòng bọn Ngao Phụng. Hoa Nhan, Đỗ Trung Quân vừa hâm mộ vừa thấy không cam lòng. Nhưng chỉ phút chốc bọn chúng đã bình phục tâm tình, toàn bộ tâm tư dồn lên người Tần Vũ.
- Ngươi nói toàn bộ ba kiện thần khí đều không ở trên người?
Ngao Phụng hỏi lại.
- Ta nói không có là không có, không tin thì cứ đi hỏi.
Tần Vũ có chút phẫn nộ.
Ngao Phụng gật đầu nói:
- Được, quả nhiên là ngươi nói không có… vậy ta sẽ đi hỏi một phen, nếu phát hiện ngươi lừa ta thì ta sẽ giết một trong ba thân nhân này của ngươi.
Nói rồi Ngao Phụng lấy truyền tấn lệnh ra.
- Ngươi muốn hỏi ai thế?
Tần Vũ lên tiếng.
Trong lòng Tần Vũ lúc này có chút lo lắng, tuy hắn đã diễn kịch trước mặt Man Càn và Tông Quật là đem thần khí đưa hết cho Lan Phong, nhưng Tần Vũ lo lắng nếu như Ngao Phụng hỏi Tông Quật, Tông Quật không có đáp đúng như những gì đã thấy thì bản thân sẽ rất thảm.
- Điểm này ngươi không cần quan tâm, ta tự có biện pháp.
Ngao Phụng cười nhạt nói.
Tần Vũ nhìn Ngao Phụng nói chuyện với người khác thông qua truyền tấn lệnh, trong lòng thấy thắc thỏm. Hắn biết quan hệ giữa Ngao Phụng và Tông Quật không tốt lắm, Tông Quật không nhất định sẽ nói thật.
Tần Vũ dấu tay sau lưng, lấy ra một khối truyền tấn lệnh.
Hắn chuẩn bị báo trước cho Tông Quật.
- Tần Vũ, ngươi làm gì đấy? - Thanh âm của Hoa Nhan vang lên - Vì sao lúc này lại lấy truyền tấn lệnh ra?
Từ đầu tới cuối tiên thức của Hoa Nhan luôn tán phát ra chú ý quan sát mọi động tĩnh.
Mục quang của Tần Vũ nhìn về phía Hoa Nhan, nhìn thấy Hoa Nhan tựa như cười mà không phải cười, hắn đành thu hồi truyền tấn lệnh.
- Tần Vũ, tốt nhất là ngươi nên thật thà một chút. Nếu ngươi thông báo cho Lan Phong sư thúc, còn có người gọi là Lan thúc nữa thì đừng trách bọn ta độc ác.
Đỗ Trung Quân giận dữ nói, Dư Lương cũng trừng mắt nhìn Tần Vũ.
Bọn Đỗ Trung Quân còn cho rằng Tần Vũ định ngầm thông báo cho bọn Lan Phong.
Điều bốn người bọn Đỗ Trung Quân sợ nhất là gì? Bọn chúng sợ nhất là Lan Phong hay người còn lợi hại hơn cả Lan Phong là Lan thúc tới đây. Bọn chúng biết với thực lực của Lan Phong, một khi Lan Phong ra tay thì bốn người không có cả hy vọng sống sót.
- Ngao Phụng, hỏi xong chưa?
Tần Vũ thôi thúc.
- Đợi thêm chút nữa.
Ngao Phụng mỉm cười nói với Tần Vũ, sau đó yên lặng chờ đợi.
Chỉ một chốc --
Ngao Phụng lại thông qua truyền tấn lệnh nói chuyện, sau khi thu truyền tấn lệnh lại Ngao Phụng gật đầu nói với Tần Vũ:
- Những lời ngươi nói là thật, được, bọn ta tin ngươi --
- Đợi một chút!
Lúc này Dư Lương bỗng lên tiếng.
Giờ đây trên trời đã không còn hình bóng mấy người bọn Tần Vũ nữa rồi.
---------------
Vào lúc này đoàn người Ngao Phụng, Hoa Nhan, Đỗ Trung Quân cùng với Tần Vũ đã bay lên nơi cao nhất của bầu trời, chỉ thấy trước mắt là lôi điện vô tận, còn có kình phong cuồng bạo đến cực điểm.
- Đám lôi điện và gió vứt đi này cũng muốn ngăn cản?
Ngao Phụng cười nhạt nói, chỉ thấy trên thân Ngao Phụng phát ra đạo đạo quang hoa.
Năng lượng mạnh mẽ vẹt lôi điện, cuồng phong sang hai bên, đoàn người Ngao Phụng dễ dàng đi xuyên qua đám lôi điện cuồng phong vô tận, tiếp tục bay lên trên. Bay chừng ba thời thần.
Từ từ…
Trong mắt Tần Vũ là hư không vô biên, ở đằng xa trong hư không là từng tinh thể to lớn, chói mắt nhất là một hằng tinh gần với Tần Vũ nhất. Tần Vũ biết ngay đó chính là tinh cầu được mọi người gọi là Thái Dương (Mặt Trời).
- Tần Vũ huynh đệ, lần đầu tiên đi ra không gian cảm giác có phải là rất tốt?
Ngao Phụng mỉm cười bắt chuyện với Tần Vũ.
Tần Vũ vui vẻ gật đầu.
Giờ đây trong lòng Tần Vũ rất nhẹ nhõm, hiện tại đã rời khỏi Tiềm Long đại lục, đến khu vực ngoài không gian. Ở nơi này Tần Vũ muốn giết ba tên kia thì rất dễ dàng.
Huống chi, Tần Vũ còn muốn tới Hoàng Thạch tinh xem thử, nếu để bản thân tự bay thì phải bay đến lúc nào chứ?
- Tinh cầu không ngừng phát tán cái nóng vô tận kia gọi là Hằng tinh. Ngàn vạn lần đừng tới gần Hằng tinh, hoả diễm bên ngoài của nó đã rất khủng bố rồi, bên trong còn là thiên hoả, thậm chí vào sâu nữa còn là Lam Thỉ thiên hoả, còn ở hạch tâm thì ngay cả tiên đế cao thủ cũng không dám tiến vào.
Hoa Nhan giới thiệu cho Tần Vũ.
Trong lòng Tần Vũ thấy kinh ngạc.
Cách gọi của người ở tiên ma yêu giới lại giống với người ở tinh cầu mà Lôi Vệ sinh sống.
- Trong vũ trụ không gian có rất nhiều nguy hiểm, ví như vân thạch trôi nổi trong vũ trụ, hố đen, … vì thế việc phi hành trong vũ trụ không gian vô cùng nguy hiểm.
Ngao Phụng lên tiếng.
Đối với sự nguy hiểm của vũ trụ, Tần Vũ tự nhiên biết rõ.
"Lôi Vệ" - sư tôn chân chính của hắn - để lại cho hắn nhiều sách vở giảng giải rất nhiều tri thức của vũ trụ. Có khả năng là nhận thức về vũ trụ của Tần Vũ còn rành rẽ hơn bọn Ngao Phụng.
- A, đẹp quá.
Tần Vũ xoay người nhìn tinh cầu của mình.
- Tần Vũ huynh đệ, tinh cầu nơi các ngươi sinh sống được gọi là "Tử Huyền tinh". Nhìn từ chính diện thì tinh cầu của các ngươi rất đẹp, toàn là mặt nước vô biên. Nhìn từ phía ngược lại thì một bên là tử sắc, một bên bạch sắc.
Hoa Nhan nói.
Tần Vũ gật đầu.
Khu vực tử sắc chính là "cực địa Viêm vực", còn nơi mang bạch sắc chính là "cực địa Hàn vực".
"Tử Huyền tinh", trong lòng Tần Vũ ghi nhớ cái tên này, đây chính là tinh cầu mẹ đẻ của hắn.
- Ngao Phụng huynh, Đỗ huynh, ba người chúng ta liên thủ thi triển đại na di đi thẳng tới Hoàng Thạch tinh đi.
Hoa Nhan nói với hai người Ngao Phụng, Đỗ Trung Quân. Thực lực của bọn họ mới là nhất cấp kim tiên, chỉ mới miễn cưỡng thi triển được đại na di.
Tuy Hoàng Thạch tinh là tinh cầu gần với Tử Huyền tinh nhất, nhưng để mang Tần Vũ tới đó thì phải ba người liên thủ mới có thể nắm chắc.