Tinh Thần Biến
Chương 362 : Kiến diện (Gặp mặt)
Ngày đăng: 23:21 19/04/20
Dịch giả: Halos
Nguyệt Nha Loan, một hòn đảo hình trăng lưỡi liềm ở nơi sâu thẳm của hải dương vô tận tại Bích Ba tinh, là nơi Thanh Đế thường ở. Nguyệt Nha Loan không những bố trí đặc sắc mà các chủng loại thực vật hoa cỏ cũng vô cùng nhiều.
Tần Vũ thi triển thuật phi hành, trong chớp mắt đã bay tới trên không Nguyệt Nha Loan.
- Quả nhiên là một địa phương đẹp.
Nhìn từ trên không, nước xanh, lục địa, các loại thực vật tự nhiên giống như một thế giới yên tĩnh xinh đẹp trong tranh.
Tần Vũ hạ mình xuống bên cạnh Nguyệt Nha Loan.
- Xin hỏi có phải là Tần Vũ đạo hữu?
Một thanh niên áo trắng khuôn mặt tươi cười đi tới.
- Tại hạ chính là Tần Vũ tới đây theo lệnh của Thanh Đế tiền bối.
Tần Vũ cũng nói rất lễ phép, tại tiên ma yêu giới Tần Vũ không muốn chọc giận người khác. Nhưng có một số người… Tần Vũ lại nhất định phải chọc.
Vũ Hoàng, Huyền Đế. Đó là di chúc cuối cùng của Nghịch Ương tiên đế, thêm vào đó là cái chết của đồ nhi đã quyết định thế đối lập của Tần Vũ với Vũ Hoàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Còn Thanh Đế, Tần Vũ tịnh không muốn đối lập.
- Cao thủ dưới quyền Thanh Đế quả nhiên cực nhiều, một thanh niên đã là thất cấp Tiên đế, đúng là khủng bố thật.
Tần Vũ cảm thấy run sợ trong lòng, thanh niên đi từ Nguyệt Nha Loan này lại có thực lực cường hãn như thế, cùng cấp độ với Thanh Huyết kiếm tiên.
Thế lực của Thanh Đế không phải quá khủng bố sao.
- Sư tôn ông ấy đang ở bờ hàn đàm chờ Tần Vũ đạo hữu.
Bạch sam thiếu niên liền nói, khuôn mặt tươi cười rất thân thiết,
- Tần Vũ đạo hữu, mời đi theo ta.
- Làm phiền rồi.
Tần Vũ đi theo sau bạch sam thanh niên.
Nguyệt Nha Loan ở trong hải dương vô tận của Bích Ba tinh tự nhiên giống như một chiếc ghe nhỏ, phảng phất như chỉ một cơn sóng đào cũng có thể bao trùm cả hòn đảo, nhưng thực tế Nguyệt Nha Loan lại rất lớn, diện tích gần nghìn dặm.
Đi theo bên cạnh bạch sam thanh niên, Tần Vũ đi xuyên qua nhà trúc, bay qua hồ ở phía trong. Từ trong cái hồ nhỏ xuyên qua biển tùng đào, cuối cùng đi một vòng theo con đường qua các toà lâu các, men theo hành lang tới bên một cái hàn đàm nơi xa tít.
Hàn đàm không lớn, rộng trên dưới bảy-tám mét, dài cũng chỉ khoảng một trăm mét. Nhưng hàn khí của hàn đàm bức nhân, đến thực lực như Tần Vũ mà lúc tới nơi thân thể cũng run lên, quái dị nhất là nhiệt độ lạnh giá như thế mà hàn đàm không kết băng, ngược lại còn có lớp lớp cá tôm bơi lội.
Bên bờ hàn đàm chỉ có một nam tử mặc toàn đồ xanh đang cầm cần câu câu cá.
- Đừng quấy rầy sư tôn, xin đợi một chút.
Bạch sam thanh niên chụp lấy Tần Vũ đồng thời truyền âm nói, Tần Vũ gật đầu rồi yên tĩnh đợi bên bờ hàn đàm.
- Tại hạ Tần Vũ, không biết đạo huynh là…"
Tần Vũ đợi một lúc thấy buồn chán mới truyền âm nói chuyện với bạch sam thanh niên này.
- A, xin lỗi, tôi còn chưa nói tên cho đạo huynh hay. Tôi là đồ đệ thứ tư của Thanh Đế, Tùng Thạch. - Bạch sam thanh niên cười ngượng nghịu, - Lâu đến thế rồi mà vẫn chưa nói tên cho Tần Vũ đạo hữu, thật quá xấu hổ.
- Tùng Thạch đạo huynh không cần để ý.
Tần Vũ không hề để ý.
Tần Vũ cung kính nói.
- Tần Vũ, Tần Vũ.
Lão thái thái đi đến bên cạnh Tần Vũ, nhìn kĩ từ trên xuống dưới đánh giá Tần Vũ, hai mắt phảng phất như nhìn xuyên thấu Tần Vũ quan sát kĩ lưỡng hồi lâu,
- Chuyện lạ, chuyện lạ, chuyện lạ.
Lão thái thái than liền ba tiếng "Chuyện lạ".
Tần Vũ nghe thấy trong bụng tràn đầy nghi hoặc.
Nhìn thấy sắc mặt nghi hoặc của Tần Vũ, lão thái thái tỉnh ngộ, cười nói:
- Tiểu bối tu luyện trong thời gian ngắn ngủi đã đạt được thành tựu như bây giờ, cũng có thể xem là thiên tài phi thường, chẳng trách Nghiên nhi lại khoe với ta tán dương cậu.
Nghe được "Nghiên nhi" trong lòng Tần Vũ xác định chắc chắn, liền cười nói cung kính:
- Thì ra tiền bối chính là Ngân Hoa mỗ mỗ.
- Cậu chỉ cần gọi ta mỗ mỗ là được.
Ngân Hoa mỗ mỗ gật đầu cười nói,
- Ta nghe người khác tán dương cậu nhiều lần nên lần này mới bảo Trì Thanh đưa cậu tới cho ta xem thử, ân, vừa nhìn thì thấy… có thể xem là rất khá.
Trong lòng Tần Vũ lại thấy oan ức:
- Có thể xem là rất khá sao?
Thời gian tu luyện của Tần Vũ đã nhanh đến kinh người nhưng Ngân Hoa mỗ mỗ lại chỉ nói một câu "có thể nói là rất khá".
- Tần Vũ, nghe mỗ mỗ nói một câu.
Ngân Hoa mỗ mỗ vỗ vai Tần Vũ.
- Mời mỗ mỗ cứ nói.
Thấy Ngân Hoa mỗ mỗ thân cận với mình như thế, Tần Vũ không dám vì "được quý mà quá trớn" (ý là: tỏ ra rất lễ phép)
Ngân Hoa mỗ mỗ cảm thán một tiếng rồi nói:
- Không nói đến Nghiên nhi nha đầu nữa, cả ngày không chịu khổ tu, từ khi rời đi lần này đến hiện tại vẫn chưa về thăm ta lấy một lần, vì loại tâm tính này của nó nên ta cũng chẳng có mấy đòi hỏi. Nhìn thấy người thanh niên như cậu, ta muốn nói cho cậu biết – nhất định phải cố gắng tu luyện, bất kể là tại địa phương nào, có thực lực mới có quyền lợi.
- Những cử động gần đây nhất của cậu ta đã biết thông qua Trì Thanh, kì thật… cậu có chút lỗ mãng. - Ngân Hoa mỗ mỗ cảm thán nói, - Cậu ngàn vạn lần đừng cho là có thần khí chiến y thì không chết, Hắc Ngưng Tuyết chỉ là hạ phẩm thần khí chiến y, với thực lực của cậu mặc vào thì người ở tiên ma yêu giới có thể phá thần khí chiến y này không dưới mười người.
Tần Vũ nghe thấy câu này trong lòng cực kì kinh ngạc.
Hắn không ngạc nhiên về chuyện Ngân Hoa mỗ mỗ vì sao biết mình có thần khí chiến y "Hắc Ngưng Tuyết", mà là Ngân Hoa mỗ mỗ nói… người trong cả tiên ma yêu giới có thể phá thần khí chiến y lại có tới mười người!
- Ân, thực lực bản thân mới là quan trọng nhất, chăm chỉ tu luyện đi, tiên ma yêu giới này chẳng có mấy nhân tài.
Ngân Hoa mỗ mỗ cảm thán nói.
- Vâng, vãn bối nhất định sẽ ghi nhớ.
Trong lòng Tần Vũ cảm động.
Trong lòng hắn cũng muốn tu luyện một hơi đến Hắc Động hậu kì, mở tầng ba Vạn Thú phổ. Nhưng sâu thẳm trong lòng hắn lại cực kì muốn gặp mặt huynh đệ của mình, chỉ là Tần Vũ cho rằng mình có Khương Lan Giới, đi xuyên qua tiên giới không có vấn đề gì nên mới mang theo tâm lí này xuất phát.