Tinh Thần Biến

Chương 371 : Ốc Lam đích thừa nặc

Ngày đăng: 23:21 19/04/20






Tần Vũ hoàn toàn hiểu được.

- Nghịch Ương đáng thương a.

Tần Vũ trong lòng thầm than, rất hiển nhiên ba đại cao thủ này đối với Nghịch Ương căn bản không phải nói là nghe lời, cao thủ có ngạo khí của cao thủ, những người này thà chết cũng không khuất phục.

Ngao Vô Hư nghe ra còn tốt được một chút.

Đáp ứng Nghịch Ương hai yêu cầu: Khi sinh tử quan đầu sẽ ra bảo vệ Nghịch Ương, còn có một lần tuân theo mệnh lệnh Nghịch Ương.

Ốc Lam thì cứng, không ngờ một lần mệnh lệnh cũng không nghe, chỉ đáp ứng khi nguy hiểm đến gần sẽ bảo vệ mà thôi.

- Tiểu tử Tần Vũ.

Ngao Vô Hư hốt nhiên nhìn Tần Vũ,

- Mặc dù người thành chủ nhân Vạn Thú Phổ, nhưng thực lực ngươi kém ta xa, ta vốn chuẩn bi mệnh lệnh cũng không nghe ngươi, bất quá nể mặt Ốc Lam đại ca, ta sẽ nghe ngươi một lần mệnh lệnh.

Một câu nói đầy ngạo mạn này khiến Tần Vũ chấn động.

- Nếu như không phải Nghịch Ương lúc xưa, ngươi sao lại có thể mệnh lệnh cho ta?

Ngao Vô Hư căn bản coi thường Tần Vũ.

- Ta chỉ khi sinh tử quan đầu sẽ ra bảo vệ ngươi, khi bình thường ngươi chỉ có một lần cơ hội mệnh lệnh cho ta, chờ khi phi thăng thần giới, ngươi nhất định phải trả tự do cho ta. Ngươi nếu như không đáp ứng, vậy thì giết ta đi.

Từ đầu đến cuối, Ngao Vô Hư trong khi nói sắc mặt cũng không biến đổi.

Tần Vũ cười nhạt:

- Ngao Vô Hư, Ngao Vô Danh là huynh đệ của ta, ta cũng tôn trong huynh, tốt, ta đáp ứng yêu cầu của huynh.

- Vô Danh là huynh đệ của ngươi?

Ngao Vô Hư sắc mặt hơi biến đổi nhìn Tần Vũ.

Tần Vũ gật đầu.

Nguyên bổn lạnh lùng Ngao Vô Hư hiếm hoi lộ ra một nụ cười:

- Vô Danh, nó tốt chứ?

- Vô Danh đại ca rất tốt, cùng chị dâu Liên Trúc đang du ngoạn các nơi tại tiên ma yêu giới.

Tần Vũ nói. Ngao Vô Hư nghe vậy liền gật đầu, thở phào một hơi liền bước ra xa không nói chuyện với Tần Vũ nữa.

Tần Vũ nhìn bóng lưng Ngao Vô Hư.

- Ngao Vô Hư này cùng Long Hoàng và Long tộc đều có trở ngại, hình như hắn và thân huynh đệ cảm tình không tệ.

Tần Vũ cảm nhận ra, Ngao Vô Hư đối với Ngao Vô Danh thái độ bất đồng.

Tần Vũ căn bản không biết sinh hoạt khi nhỏ của Ngao Vô Hư. Khi đó, chỉ có Ngao Vô Danh thân huynh đệ này, đối với Ngao Vô Hư không có kỳ thị.

Dã Cù và Ốc Lam đối với Tần Vũ thái độ ngược lại tốt hơn nhiều.

- Tần Vũ, ngươi có thiên tư cũng có vận may, với tốc độ tu luyện của ngươi, muốn đạt đến phi thăng thần giới có lẽ không cần thời gian dài.

Ốc Lam mỉm cười nói.

- Chỉ là, ngươi nhất định phải yêu cầu nghiêm khác với bản thân, nếu như dựa vào người khác, tâm cảnh đề thăng tự nhiên chậm lại. Ngươi biết chưa?

Tần Vũ gật đầu.

Tu luyện giả, trên đường đầy nguy hiểm, luôn dựa vào người khác, sao có thành tựu lớn được?

Ốc Lam gật đầu an ủi:

- Ngươi hiểu được là tốt, nói thực lòng, ta căn bản không quan tâm đến Nghịch Ương kia, với tâm tình hắn muốn độ qua thần kiếp? Hừ, có năm mươi phần trăm tỷ lệ là tốt rồi.

Ốc Lam đối với Nghịch Ương tiên đế không hề để tâm.

Bên cạnh Dã Cù cũng nghi hoặc nói:

- Ốc Lam đại ca, ta nhớ rõ lúc xưa huynh đối với Nghịch Ương, gần như không đồng ý nói chuyện, căn bản không nghe mệnh lệnh của hắn, chỉ có chuyện Nghịch Ương trước khi chết nhờ vả huynh, huynh mới làm một lần. Huynh vì sao đối với tiểu tử Tần Vũ này lại tốt như vậy?

Cặp mắt hổ của Dã Củ quét qua trên dưới Tần Vụ một lượt:
Ốc Lam căn bản không cho Nghịch Ương cơ hội mệnh lệnh hắn, có thể cho mình cơ hội, Tần Vũ đã rất mãn ý rồi.

- Ốc Lam đại ca.

- Ốc Lam đại ca.

Dã Cù, Ngao Vô Hư hai người đều kinh ngạc nhìn Ốc Lam.

Ốc Lam tiếp tục mỉm cười nhìn Tần Vũ:

- Tần Vũ, chờ khi đến thần giới, ngươi có trả tự do cho ta hay không ta cũng không quan tâm, tuỳ ý ngươi.

Dã Cù, Ngao Vô Hư càng thêm giật mình, Ốc Lam không ngờ không thừa cơ đòi tự do khi đến thần giới, theo Dã Cù, Ngao Vô Hư hai người thấy, căn bản là một chuyện không thể lí giải.

Ốc Lam cũng không giải thích, chỉ là mỉm cười.

Tần Vũ gật đầu, người ta đối với mình như vậy, bản thân cũng không thể quá đáng, trong lòng Tần Vũ đã có quyết định, nếu như bản thân có thể đến thần giới, khẳng định sẽ để Ốc Lam phục hồi tự do.

- Tần Vũ, chờ khi ngươi rời khỏi Khương Lan Giới, hy vọng ngươi tiếp tục để ta ở trong Khương Lan Giới tu luyện, tại đây tu luyện, có thể tiết kiệm được mười lần thời gian.

Ngao Vô Hư hốt nhân nói.

Tần Vũ cười lên, hỏi ngược lại:

- Cái này có tính là ngươi nhờ ta không?

Ngao Vô Hư lạnh lùng gật đầu nói:

- Tính, ta tuyệt đối không cầu không ngươi, ngươi để ta trong Khương Lan Giới tu luyện, ta sẽ cho ngươi thêm một lần cơ hội mệnh lệnh ta.

Vậy là đã có hai lần cơ hội mệnh lệnh Ngao Vô Hư, Tần Vũ đương nhiên cao hứng.

- Ngao Vô hư, ta hiện tại muốn sử dụng một lần cơ hội.

Tần Vũ nói thẳng.

- Tần Vũ, đừng lãng phí cơ hội, mặc dù ngươi có hai lần cơ hội khiến Ngao Vô Hư làm việc, nhưng sau này ngươi muốn để Ngao Vô Hư nhờ ngươi, gần như là chuyện không thể.

Ốc Lam nhắc nhở.

Tần Vũ tức thì lắc đầu:

- Ta hiểu, Ngao Vô Hư, hiện tại bên ngoài có Vũ Hoàng và một đám thủ hạ của Vũ Hoàng, gần hai mươi tiên đế, còn chủ trì một Toả Nguyên Luyện Hoả trận, ta hy vọng ngươi… …cho hắn ta một lần giáo huấn sâu sắc.

- Một đám người dưới trướng Vũ Hoàng, hơn hai mươi tiên đế, Toả Nguyên Luyện Hoả trận?

Khuôn mặt Ngao Vô Hư có một nụ cười.

- Muốn giết Vũ Hoàng thì có chút khó, nhưng mà giáo huấn hắn… …ta sẽ khiến lần giáo huấn đó rất sâu sắc, Vũ Hoàng cả một đời cũng quên không được.

Ngao Vô Hư nhìn Tần Vũ:

- Để ta ra ngoài.

Chủ nhân Khương Lan Giới là Tần Vũ, Ngao Vô Hư cho dù thực lực mạnh hơn nữa cũng không thể tự mình ra được.

Tần Vũ gật đầu.

- Tần Vũ, ta nhắc nhở ngươi một chuyện.

Ngao Vô Hư hốt nhiên thấp giọng.

- Ốc Lam đại ca cho ngươi một lần cơ hội mệnh lệnh huynh ấy, không đến giờ khắc tối quan trọng, ngươi đừng nên lãng phí.

Ngao Vô Hư thấp giọng than,

- Ta thực không hiểu được… …vì sao Ốc Lam đại ca đối với ngươi tốt vậy.

Tần Vũ không khỏi kinh ngạc.

- Tốt rồi, để ta ra ngoài, giáo huấn Vũ Hoàng và đám người này.

Ngao Vô Hư thản nhiên nói.

Tần Vũ không nghĩ nhiều nữa, tâm ý khẽ động, Ngao Vô Hư liền biến mất khỏi Khương Lan Giới.