Tinh Thần Biến

Chương 409 : Quách Phàm

Ngày đăng: 23:22 19/04/20




"Chỉ nhìn nguyên anh của thanh niên này thì tu vi phải là của nhất cấp thiên yêu. Nhưng linh hồn cảnh giới của hắn lại đạt đến tam cấp thiên yêu. Điều này quả thực là kỳ quái quá." Trong đầu Tần Vũ hiện lên một tia nghi hoặc. Thực lực hắn hiện giờ rất mạnh nên những chi tiết về thanh niên kia chỉ liếc mắt một cái là nhìn thấu được.

Bổn thể của thanh niên đó có lẽ chỉ là một yêu thú phổ thông trong Phi hùng nhất tộc, thậm chí còn không phải là thần thú.

Vừa nghĩ tới nghĩ lui, tiên thức của Tần Vũ vừa cẩn thận quan sát chuyện phát sinh giữa Hắc Đồng và thanh niên đó trong tửu điếm.

Thanh niên hiền hậu vội hỏi:

-Ta xin nhận lấy, được chưa?

Hắc Đồng lúc này mới hài lòng ngồi lại:

-Vậy mới tốt.

Hắc Đồng tựa hồ như rất là cao hứng:

-Huynh to con, lần trước gặp mặt huynh còn chưa có biết tên. Huynh có thể nói cho ta biết huynh tên gọi là gì không?

Thanh niên hiền hậu hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí đáp:

-Ta tên Quách Phàm.

-Quách Phàm, ồ, Quách Phàm.

Hắc Đồng nhẹ gọi vài tiếng.

-Ta tên Hắc Đồng.

Một thanh âm rất đột ngột vang lên. Thanh âm rất bé, thậm chí đến cả Quách Phàm cũng không nghe ra. Hắn sửng sốt:

-Cô nương, cô vừa nói cái gì?

-Không nghe thấy thì thôi.

Hắc Đồng đột nhiên đứng lên uyển chuyển đi ra ngoài:

-Quách Phàm, theo ta ra ngoài đi dạo.

-Nàng tên Hắc Đồng sao? Hắc Đồng, Hắc Đồng, tên hay thật.

Quách Phàm thấp giọng nhẩm hai lượt, sau đó vội đứng lên:

-Ta ra đây.

Quách Phàm, bản thể chỉ là yêu thú phổ thông của Phi hùng nhất tộc. Mẫu thân hắn sớm đã bị cừu nhân giết chết. Chỉ có phụ thân là còn sống. Nhưng phụ thân hắn, luận tu vi, thì không bằng hắn. Bản thân Quách Phàm lại hoàn toàn tiến bộ hơn, sau khi đạt tới thiên yêu cảnh giới, thì ly khai quê nhà đến tinh cầu lớn – Lục Lam tinh.

Hắn sống không nổi trong Lam Tinh thành, chỉ có thể ở nơi hoang vu phía ngoài. Bình thường thì cắn răng khổ tu, mục tiêu của hắn chính là nỗ lực. Nỗ lực trở thành kẻ hơn người, để cho phụ thân hắn thấy tự hào, để cho bản thân không bị rơi xuống tầng lớp thấp nhất nữa.

Hiền hậu?

Những người gặp qua hắn, phần lớn đều nghĩ như vậy. Nhưng vẻ hiền hậu chỉ là phương thức hành vi của Quách Phàm. Trên thực tế hắn rất thông minh, cái gì cũng hiểu.

-Quách Phàm, huynh xem, những pho tượng của cửa hàng này thật tinh xảo a.

Hắc Đồng vui vẻ đứng ở trước một cửa hàng bên đường, đang nhìn chăm chú những pho tượng trẻ con nhỏ bé ở đó. Các pho tượng ở cửa hàng phần lớn đều có đôi.

Hắc Đồng đã đi vào bên trong, bỗng thấy thích một đôi.

Nàng liền quay đầu lại ngẩng nhìn Quách phàm hỏi:

-Quách Phàm, huynh xem, đứa trẻ này có giống huynh hay không? Cùng khả ái giống nhau.

Lúc này Hắc Đồng cười rất tươi.

Quách Phàm nhìn Hắc Đồng đang ngẩng đầu cười lớn, hốt nhiên thấy hồi hộp trong lòng. Nhưng sâu trong đáy lòng Quách Phàm lại dâng lên một sự tự ti, hai tay nắm chặt lại.

Hắn thích Hắc Đồng, ngay từ lần đầu tiên khi Hắc Đồng rất tùy ý cho hắn một viên truyền tấn linh châu. Chỉ là quan hệ của hai người, cái đó…Quách Phàm biết thân phận của Hắc Đồng khẳng định không phải là nơi hắn có thể với tới.

Quách Phàm đã từng quyết định bỏ đi, nhưng đáy lòng hắn vẫn còn có một tia kỳ vọng.

-Đây là ta, đây là huynh.
Trong tửu lâu, Tần Vũ đang xem kịch liền sững người.

-Hô!

Trước người Hắc Đồng, Quách Phàm hốt nhiên xuất hiện một nam tử lãnh tuấn. Chỉ là lúc này trên mặt nam tử đó thoáng mang một nét lúng túng.

-Đại bá, người cuối cùng đã chịu ra mặt.

Hắc Đồng mấp máy miệng:

-Ba người này thật quá đáng ghét.

Tần Vũ nhìn nhìn Quách Phàm:

-Ngươi tên Quách Phàm hả? Ừm, khá lắm, tiểu tử.

Quách Phàm cảm nhận được ánh mắt thân thiết của Tần Vũ khiến đáy lòng hắn dấy lên một trận ấm áp. Chỉ một lát, hắn tựa hồ như đã không còn chút sợ hãi nào với ba đế cấp cao thủ kia nữa.

-Ngươi là ai? Chuyện của Ưng tộc ta ngươi cũng muốn quản sao?

Hắc y thanh niên quát lên, trên thân có một cỗ khí thế của người bề trên.

Tần Vũ cười nhạt nói:

-Ưng tộc, đến cả tộc trưởng Lưu Đồ của ngươi ta cũng không để tâm. Lại coi trọng ba đứa trẻ con các ngươi sao?

Quách Phàm bỗng nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn hoảng hốt.

Ba tàn ảnh đột ngột xuất hiện trước mặt ba ngươi kia, rồi ba tàn ảnh tức thì tiêu thất. Tần Vũ đã trở về vị trí ban đầu của mình, tựa như chưa từng di động qua vậy.

-Bồng! Bồng! Bồng!

Ba người ầm ầm đổ xuống.

-Ta ghét nhất kẻ dùng sức bức người, đặc biệt là cưỡng bức thân nhân của ta.

Tần Vũ phẩy tay áo một cái, thi thể ba người liền hóa thành tro biến mất luôn.

Đạt đến đệ thất tầng "Cửu Chuyển Ám Kim Thân", gân cốt toàn thân so được với hạ phẩm thần khí. Cả người Tần Vũ, vô luận là quyền cước thủ chỉ đều có thể coi như thần khí, hơn nữa lại là thần khí mà có thể tu phục rất nhanh. Với thực lực của hắn mà công kích, ba yêu đế kia, người mạnh nhất mới chỉ là ngũ cấp yêu đế, lại có thể sống sót được sao?

Tần Vũ cười nói:

-Tiểu Đồng, tiểu tử đó đã chết, chúng ta lưu lại đây cũng có điểm phiền phức, quay về thôi.

-Quay về, không thể đợi thêm vài ngày nữa ư?

Hắc Đồng hốt nhiên quay đầu nhìn Quách Phàm, trong mắt đầy vẻ không muốn.

Trong lòng Quách Phàm cũng có sự không cam.

-Không thể tiếp tục ở lại được.

Tần Vũ không sợ bát cấp yêu đế Lưu Đồ, nhưng hắn ngại phiền hà. Nghe thấy Tần Vũ nói một cách kiên định như vậy, trong mắt Hắc Đồng và Quách Phàm đều hiện lên một sự mất mát.

Tần Vũ hốt nhiên chỉ Quách Phàm:

-Bất quá, tiểu tử này có thể đi cùng chúng ta. Hắn ở lại đây, Ưng tộc truy ra, hắn chắc chắn sẽ phải chết.

-Da, con đã biết đại bá là tốt nhất mà. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hắc Đồng mừng rỡ ôm lấy Tần Vũ.

Tần Vũ liền cười:

-Không biết ai vừa nói, sau này sẽ không lý gì tới ta nữa nhỉ.

-Đại bá…

Mặt Hắc Đồng đỏ lên. Chỉ là nàng lại lén nhìn Quách Phàm bên cạnh một cái. Trên mặt Quách Phàm có vẻ vui mừng. Hắn cũng đang lén nhìn Tần Vũ. Vừa rồi, ba đế cấp cao thủ cao vời trong mắt hắn không ngờ chỉ nháy mắt đã chết:"Không biết đến ngày nào, ta mới có thể lợi hại giống như đại bá của Đồng Đồng!" Quyền đầu của Quách Phàm không khỏi nắm chặt lại.