Tinh Thần Biến

Chương 462 : Tam thập lục trọng điệp lãng?

Ngày đăng: 23:22 19/04/20






Tông Duyên bi phẫn nhìn ba người trước mắt. Trong ba người này, mắt Hầu Phí đầy vẻ châm chọc, còn trong mắt Hắc Vũ lại lộ ra ngọn lửa phẫn nộ, chỉ có nét mặt Tần Vũ là bình tĩnh.

"Lần này còn có thể giữ được tính mạng không?" Tông Duyên đã bắt đầu tuyệt vọng, ngẩng đầu nhìn Tần Vũ.

Trong lòng Tông Duyên hiểu rõ, sở dĩ lần này mình không thể dùng tốc độ để đào tẩu là vì Tần Vũ. Mặc dù cho đến giờ, hắn cũng không hiểu Tần Vũ dùng thủ đoạn gì để làm cho không gian áp bức hắn, nhưng trong lòng Tông Duyên không khỏi càng thêm kiêng kỵ gã Tần Vũ này. Phi thăng mấy trăm năm, đã có thể sánh với cửu cấp tiên đế. Sau đó Tần Vũ biến mất hơn ba ngàn năm, thành tựu của hơn ba ngàn năm đó, chỉ tưởng tượng cũng khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

-Đại ca, tên Tông Duyên này có thể làm bất cứ việc gì, phàm ai cản trở hắn, hắn đều vô tình đối phó. Không phải gã Ngao Khô đó đã nói sao, Tông Duyên căn bản là một kẻ tuyệt đối ích kỷ, mọi việc đều hoàn toàn lấy hắn làm trung tâm. Tên khốn, một bổng của đệ sẽ đập tan linh hồn của hắn.

Hầu Phí hung hăng trừng trừng nhìn Tông Duyên, hắc bổng nọ như có vẻ đang chuẩn bị giáng xuống.

Trong lòng Tông Duyên nhất thời chấn động. "Phải chết sao?" Thoáng chốc Tông Duyên nhớ lại tất cả những kinh lịch của đời mình. Đạo lý làm người của Tông Duyên chính là có thể phụ người chứ không để người phụ hắn. Mọi thứ, mọi người chống đối hắn đều là sai, là địch nhân. Đến giờ Tông Duyên mới cảm thấy thất vọng: "Nếu ta chết, có lẽ sẽ chẳng ai thương tâm."

Tần Vũ và Hắc Vũ lại nhìn nhau, Tần Vũ lên tiếng:

-Tông Duyên, ta cho ngươi một cơ hội.

Tiếng của Tần Vũ bỗng chốc khiến cho ánh mắt Tông Duyên sáng rực lên. Ngẩng đầu lên nhìn Tần Vũ, thấy y lộ vẻ tươi cười, hắn lại cảm thấy nhục nhã, khẽ vênh mặt lên, lạnh lùng nói:

-Tần Vũ, muốn giết cứ giết, ngươi bỏ ý nghĩ muốn làm nhục ta đi.

Trong lòng Tần Vũ thầm gật đầu. Tông Duyên này thân là Bằng Ma Hoàng, rốt cuộc cũng có chút cao ngạo.

-Ta không làm nhục ngươi.

Tần Vũ lạnh nhạt cười nói:

-Thiết nghĩ chắc ngươi cũng hiểu. Đừng nói có cả nhị đệ và tam đệ, một mình ta cũng có thể giết ngươi dễ dàng, mà ở trước mặt ta, ngươi căn bản không thể chạy trốn. Tông Duyên... Ta nói có đúng không?

Tông Duyên gật đầu nói:

-Tần Vũ, thực lực của ngươi đủ để khuất phục ra, trước mặt ngươi thực sự ta không cách nào chạy thoát. Chết trong tay ngươi, ta cũng chỉ cho rằng mình năng lực không đủ.

-Nếu ngươi trốn không thoát, ta đây cho ngươi một cơ hội, đó là... cùng với tam đệ của ta Hắc Vũ đường đường chính chính đánh nhau một hồi. Ngươi đánh bại được tam đệ của ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Nếu tam đệ của ta đánh bại ngươi thì tính mạng của ngươi sẽ do tam đệ Hắc Vũ của ta tự thân quyết định. Trong lúc các ngươi đánh giết, ta và nhị đệ Hầu Phí tuyệt đối không nhúng tay vào. Thế nào?

Tần Vũ nói ra đề nghị của mình.

Tần Vũ nói là đề nghị của mình nhưng thực tế là Hắc Vũ truyền âm cho gã đề nghị vậy. Hắc Vũ muốn báo thù cho phụ mẫu, nếu dựa vào Tần Vũ thì bất kể thế nào Hắc Vũ cũng không thấy thống khoái. Chỉ có chính diện giao thủ chém chết Tông Duyên mới có thể khiến gã cảm thấy xứng đáng với phụ mẫu của mình.

-Một trận chém giết chính diện với Hắc Vũ?

Tông Duyên híp mắt lại.

Còn Hắc Vũ lạnh lùng nhìn Tông Duyên:

-Tông Duyên ngươi làm sao vậy? Đường đường là Bằng Ma Hoàng, chẳng lẽ sợ ta sao?

Tông Duyên cười lạnh trong lòng. Lúc vừa rồi cùng Hắc Vũ giao thủ, sở dĩ hắn ở thế hạ phong là bởi vì hắn không dùng tuyệt chiêu của truyền thừa chi bảo. Nếu để Tông Duyên hắn và Hắc Vũ đơn đả độc đấu, Tông Duyên cho rằng mình sẽ có vài phần nắm chắc hơn.

-Được, ta đáp ứng.

Tông Duyên cũng cười lạnh nhìn Hắc Vũ rồi lập tức nhìn Tần Vũ:
-Này --- Tông Duyên, có bản sự thì cũng ta chính diện chiến đấu đi!

Tiếng gầm gừ của Hắc Vũ trong không gian lập phương vang lên.

-Lấy sở trường của mình đánh sở đoản của địch, đó mới là đạo để chiến thắng.

Tông Duyên chỉ hồi đáp vậy rồi không nói gì cả.

-Aaaa…

Chỉ nghe thấy một loạt tiếng kêu thê lương phẫn nộ vang lên, sắc mặt Tần Vũ biến đổi: "Xem ra tiểu Hắc phẫn nộ đến cực điểm rồi." Ở cùng tiểu Hắc bao lâu nay, rất ít khi gã phát ra tiếng kêu phẫn nộ như thế. Tỷ như lần phụ vương độ Tứ cửu thiên kiếp, mình cùng với địch nhân đồng quy vu tận, tiểu Hắc cũng như thế này.

-Tam thập lục trọng điệp lãng, không ngờ dùng như vậy à?

Hầu Phí kinh ngạc thốt lên.

Chỉ thấy trong không gian lập phương thoáng chốc tràn ngập đạo đạo hắc sắc côn ảnh, đó là Hắc Vũ lấy Xuyên Vân thương sử dụng thương chiêu.

-Một chiêu này, từ lâu trước Đại Viên Hoàng đã dùng qua với ta.

Trong lòng Tông Duyên tỏ ra khinh thường.

-Không, không phải Tam thập lục trọng điệp lãng.

Ánh mắt Tần Vũ lại sáng bừng. Nhãn quang của Tần Vũ rõ ràng là cao hơn Hầu Phí rất nhiều, cũng nhìn ra ý nghĩa chân chính hàm chứa trong vô số bổng ảnh này. Đâu chỉ ba mươi sáu đạo côn ảnh, ít nhất cũng phải cả trăm, cả không gian tràn ngập bóng bổng.

-Uuuu…

Thê lương kêu to, cả người Hắc Vũ như phát điên phát cuồng, hai mắt đỏ rực, khoé mắt phảng phất như bị xé rách đến nơi. Cả người khí thế xung thiên!

Bổng ảnh che kín cả không gian, tất nhiên tác động đến Tông Duyên. Trong lòng Tông Duyên lại không lo lắng, lực lượng chia thành hơn trăm phần, lực công kích một phần trong đó thì làm hắn bị thương sao được?

-Không phải Tam thập lục trọng điệp lãng?

Hầu Phí vẫn còn nghi hoặc nhận định vừa rồi của Tần Vũ.

Tần Vũ bỗng mừng rỡ thốt:

-Là kinh thiên nhất côn!

Chỉ thấy vô số côn ảnh bỗng nhanh chóng hợp lại, kết thành một chiếc hắc sắc trường thương. Trước đó một chốc, trường thương đó còn nằm ngoài vài chục mét, nhưng chỉ một lát, trường thương đã mang theo uy lực vô tận như bài sơn đảo hải đánh xuống đầu Tông Duyên.

-Bốp!

Tiếng xương đầu vỡ vụn vang lên!

Đầu Bằng Ma Hoàng vỡ vụn, bị giã thành nhiều mảnh nhỏ, linh hồn cũng tiêu tan!

Vào lúc Bằng Ma Hoàng Tông Duyên bị nện vỡ đầu đó, hai mắt mở to như trước, hắn chỉ thấy một đôi mắt "tràn ngập tia máu, khủng bố dị thường".