Tinh Thần Biến
Chương 523 : Bắc Cực Phiêu Tuyết thành
Ngày đăng: 23:23 19/04/20
Thần giới bát đại thánh địa, trong đó Bắc Cực Phiêu Tuyết thành, là một tòa thành trì trôi nổi tại không trung, thành trì tường thành cao tới hai mươi trượng, chủ yếu do hắc sắc cự thạch tổ hợp thành, tựu phảng phất như là hung thú trở mình.
Phiêu Tuyết thành khi thần giới đản sanh cũng là đản sanh ra. Phiêu Tuyết thành có rất nhiều chỗ kì dị, nhìn như cự thạch phổ thông, nhưng cho dù thiên thần cao thủ toàn lực công kích, đều rất khó tại trên tường thành của Phiêu Tuyết thành lưu lại dấu vết. Phiêu Tuyết thành lúc nào cũng có các trận tuyết lớn phiêu phiêu tung bay, bông tuyết rơi khắp mọi nơi tại Phiêu Tuyết thành, chỉ là khi bông tuyết rơi xuống bề mặt hắc sắc tường thành tự nhiên đều thẩm thấu mất không còn thấy.
Phiêu Tuyết thành số người cư trú không nhiều, hơn một vạn là thiên thần cao thủ, còn có gia tộc Bắc Cực Thánh Hoàng - Khương gia một tộc các đại đệ tử.
Bắc Cực Thánh Hoàng gia tộc, được xưng là hoàng tộc. Bắc Cực Thánh Hoàng, cùng với các đệ tử hoàng tộc bình thường đều là cư trú tại nơi trung tâm trong nội thành, trong hoàng tộc có một thần vương là ngoại lệ, không có cư trú tại nội thành.
Khương Lan là một trong tam đại thần vương của Phiêu Tuyết thành.
Trong tam đại thần vương của Phiêu Tuyết thành, là một thần vương có chức vụ thấp nhất. Khương Lan hắn không quản tới sự tình Bắc Cực Hoàng tộc, cũng không để ý tới mệnh lệnh Bắc Cực Thánh Hoàng, chỉ ở tại một tòa phủ đệ phía đông Phiêu Tuyết thành.
Ở tên cửa chính của phủ đệ, có một tấm biển ghi hai chữ: "Mộc Phủ".
Mộc Phủ này, đó là phủ đệ của Khương Lan tại Phiêu Tuyết thành, tòa phủ đệ này tồn tại cùng tuế nguyệt, so sánh chênh lệch với thời gian tồn tại của thần giới cũng không lớn.
Bông tuyết tung bay, một đội ngũ năm người sóng vai đi tại nhai đạo của Phiêu Tuyết thành. Năm người này chính là năm trung đội trưởng của quân đội thiên thần tại Phiêu Tuyết thành, một người là thượng bộ thiên thần, bốn người còn lại là trung bộ thiên thần. Nguồn: https://truyenfull.vn
Năm người đều là mặc trường bào giống nhau, dệt từ hắc tơ tằm, nơi tay áo có thêu hai đóa kim sắc tuyết hoa. Giờ phút này một hàng năm người đi tới ngoài cửa Mộc Phủ, liền ngừng lại.
- Thiên Tinh vương phủ thật là nhiệt náo, môn nhân cũng thật nhiều, mà Mộc Phủ này môn nhân lại ít, hơn nữa cũng thật quá vắng vẻ. Cốc Lượng đại ca, Mộc Phủ khi nào thì tuyển môn nhân a?
Nam tử có khuôn mặt kiên nghị quay về người bên cạnh dò hỏi.
Cốc Lượng là một trung bộ thiên thần trong năm người, cũng có hy vọng tấn thăng thành đại đội trưởng trong thiên thần quân đội của Phiêu Tuyết thành.
Cốc Lượng sờ sờ mũi ưng, lắc lắc đầu nói:
- Mộc Phủ thật khó thấy tuyển môn nhân, một lần tuyển môn nhân cũng là đã hơn trăm triệu năm trước, cho tới giờ, Mộc Phủ môn nhân cũng chỉ có mười hai. Ai… một trăm triệu năm trước, nếu ta lúc ấy cẩn thận một chút, thật có khả năng đánh bại Lương, trở thành môn nhân của Mộc Phủ.
- Mười hai?
Gốc cây cổ thiết mộc thụ này, tại thần giới có từ rất lâu, tối trân quý, đồng thời cũng là gốc cây duy nhất. Năm đó khi Khương Lan đạt tới thần vương cảnh giới, vừa vặn phát hiện một mầm non cổ thiết mộc thụ, sau đó ông xây dựng phủ đệ, liền mang cổ thiết mộc thụ đặt tại trong Mộc Phủ.
Cổ thiết mộc thụ này, tồn tại cùng tuế nguyệt đã lâu, giống như Mộc Phủ.
- Trữ Ký, các người ở đây.
Khương Lan lên tiếng nhắc nhở, liền lên tới trên lầu. Trên lầu các cửa lớn tự động mở ra.
Trong lầu các, Lập Nhi khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, trên người khoác bạch sắc trường bào rộng thùng thình, từ trường bào lộ ra da tay lại càng nõn nà. Đôi mắt vẫn đang nhắm lại, mái tóc đã phủ dài xuống mặt đất, trên khuôn mặt là một vẻ bình tĩnh.
Khương Lan thong thả nói:
- Lập Nhi!
Nhất thời không gian tại lầu các đều phát sinh một loại biến hóa đặc dị, phảng phất ở vào đây cùng với ngoại giới giống như cách biệt không gian thời gian. Lập Nhi cũng tự nhiên tỉnh táo lại.
Nhìn thấy Khương Lan, Lập Nhi trên mặt nhất thời nở nụ cười, nụ cười vừa mở ra, có cảm giác cả thiên địa thất sắc.
- Lan thúc, người đã trở lại? Người có được tin tức Tần Vũ đại ca chưa?
Lập Nhi đứng lên, tóc dài tùy ý xõa xuống, dài tới chấm đất.
Khương Lan cười gật gật đầu:
- Ngươi a, lâu như vậy không gặp Lan thúc, vừa gặp lại ta, cũng không hỏi thăm ta, đã trực tiếp hỏi tới Tần Vũ đại ca, thật sự là làm cho….
- Lan thúc!
Lập Nhi trên mặt có chút đỏ hồng.