Tinh Thần Biến

Chương 565 : Thụ nhân sở thác

Ngày đăng: 23:24 19/04/20






Phương pháp tuyển chọn đã được xác định, mọi người trong đại điện liền bàn luận với nhau.

- Tới Sơn Hải cung, muốn được thiên tôn ban tặng lễ vật?

Đoan Mộc Ngọc cười nhạt lắc đầu sau đó nâng chén uống cạn.

- Đoan Mộc huynh, thiên tôn có thường xuất hiện trong Sơn Hải cung không? Tần Vũ hỏi.

Tần Vũ thực sự không rõ lắm đối với Sơn Hải cung.

Đoan Mộc Ngọc mỉm cười lắc đầu đáp:

- Không, ba đại thiên tôn là nhân vật trong truyền thuyết, vô cùng khó gặp. Sơn Hải cung chính là hành cung duy nhất được công khai của ba vị thiên tôn. Có điều khả năng ba đại thiên tôn xuất hiện tại Sơn Hải cung rất thấp, nhưng mà… chỉ cần chúng ta tới Sơn Hải cung thì ba đại thiên tôn khẳng định là biết được.

Tần Vũ hiểu rõ điều này.

Sơn Hải cung là một nơi ở của ba vị thiên tôn.

Người khác đến nơi ở của ba vị thiên tôn thì làm sao mà không biết được chứ?

- Nhất cử nhất động của chúng ta trong Sơn Hải cung khẳng định là ba vị thiên tôn đều biết. Nếu có thể được bọn họ ban tặng lễ vật thì chúng ta xem như là thành công rồi.

Khuê Nhân Hầu cũng lên tiếng nói xen vào sau đó cười nhìn Chu Hiển.

– Chu huynh, việc tranh đoạt chỉ tiêu thứ nhất này khá có lợi cho huynh nhỉ.

Khuê Nhân Hầu đã sống ở thần giới rất lâu rồi, biết nhiều chuyện hơn Tần Vũ, đương nhiên là biết được thân phận của Lôi Phạt thiên tôn.

- Khó nói lắm, một khi đã thành thiên tôn thì chúng ta không dự liệu được tính tình đâu, ta có lấy được lễ vật hay không còn rất khó xác định.

Chu Hiển khiêm tốn đáp.

- Nào, đừng bàn chuyện đó nữa. Có tới ba chỉ tiêu cơ mà, sau này mọi người nỗ lực tranh đoạt là được rồi. Hiện tại uống đi đã.

Khuê Nhân Hầu cười lớn bảo.

Trong Phiêu Vân phủ.

Ba huynh đệ Tần Vũ, Hầu Phí, Hắc Vũ đang ở cùng nhau tại một nơi, sau khi yến tiệc kết thù Tần Vũ liền dùng thần thức truyền âm nhờ Lan thúc đưa Hắc Vũ quay về để ba huynh đệ được đoàn tụ.

- Tốc độ tu luyện của các huynh nhanh thật, đệ lại là người chậm nhất.

Hắc Vũ cố ý nhíu mày bảo.

Lúc này Tần Vũ đã là thượng bộ thiên thần, Hầu Phí cũng là thượng bộ thiên thần, chỉ có Tiểu Hắc Vũ mới là trung bộ thiên thần.
Trong chớp mắt đã gần hai tháng trôi qua.

Giao tiếp với nhau gần hai tháng, quan hệ của hai người Tần Vũ, Đoan Mộc Ngọc đã tốt hơn rất nhiều.

- Tần Vũ huynh, vòng xét tuyển này ngàn vạn lần đừng quá hy vọng. Ưu thế của Chu Hiển quá rõ, huynh càng hy vọng bao nhiêu thì lại càng thất vọng bấy nhiêu.

Đoan Mộc Ngọc cười bảo Tần Vũ.

Tần Vũ có cảm giác bất kể là nói chuyện gì, làm việc gì thì hình như Đoan Mộc Ngọc đều không để ý lắm. Thất bại thì chẳng sao cả mà thành công cũng chẳng thèm để ý.

Hình như…

Không có cái gì có thể làm cho hắn nổi giận hoặc kinh hãi cả.

- Đoan Mộc huynh, ta muốn hỏi là nếu huynh chẳng giành được chỉ tiêu nào trong ba chỉ tiêu thì sẽ làm gì?

Tần Vũ nhìn Đoan Mộc Ngọc.

Đoan Mộc Ngọc cười nhẹ:

- Vì sao lại hỏi vấn đề này chứ? Thất bại thì là thất bại thôi, có gì khác thường đâu? Huống chi thất bại đâu nhất định là thất bại hoàn toàn, trong thất bại có thể rút ra một số kinh nghiệm cũng có thể coi là thành công mà. Vì thế chuyện thành công hay thất bại đâu phải là tuyệt đối.

Tần Vũ chỉ biết lắc đầu cười bất lực.

- Huynh theo đuổi Lập nhi là vì cái gì?

Tần Vũ lại hỏi tiếp.

Lần này Đoan Mộc Ngọc lại trầm mặc một chốc rồi mới trả lời:

- Truy cầu đột phát, hy vọng có thể đạt tới cảnh giới thần vương đó.

Tần Vũ cảm thấy hậm hực trong lòng.

Quả nhiên…

Những người tham gia chiêu thân, kể cả Đoan Mộc Ngọc mà Tần Vũ cho là rất tốt, cũng chỉ vì muốn thành thần vương mà nỗ lực theo đuổi Lập nhi.

- Tần Vũ huynh, đã tới Sơn Hải cung rồi.

Đoan Mộc Ngọc đột nhiên lên tiếng.

Tần Vũ nhìn về phía trước, chỉ thấy một quần đảo quây quần, chung quanh Sơn Hải cung có rất nhiều đảo, được xưng là "thiên đảo", quả thực con số đạt tới hơn ba ngàn.

Hai người Tần Vũ, Đoan Mộc Ngọc vạch nên hai đạo hồng quang bay thẳng tới một hòn đảo ở giữa ba ngàn đảo. Sơn Hải cung nằm ở trên đó.