Tinh Thần Biến

Chương 568 : Đề tỉnh của Lôi Phạt thiên tôn

Ngày đăng: 23:24 19/04/20




Trước sự chú ý của mọi người, Chu Hiển cầm một cây Như Ý màu đen mỉm cười bước từng bậc một đi xuống cầu thang. Sau đó nhìn về bọn Tần Vũ rồi cười tủm tỉm đi tới.

- Tần Vũ huynh, huynh sao thế? Trước khi ta vào Lôi Phạt điện thấy huynh còn khỏe mạnh lắm mà, hiện tại sao lại thụ thương rồi?

Chu Hiển nhìn thấy trên y phục của Tần Vũ có vài vết máu, hỏi với bộ dạng tốt bụng nên "quan tâm".

Tần Vũ lúc này mới chú ý thấy trên y phục của mình có vết máu, hắc sắc trường bào rũ một cái, những vết máu đó liền biến mất.

- Không sao cả.

Tần Vũ lạnh nhạt đáp.

Tần Vũ không đáp nhưng có người lên tiếng bảo:

- Chu Hiển huynh, vừa rồi bọn Tần Vũ, Đoan Mộc Ngọc, tổng cộng bốn người thử leo lên Thông Thiên Thai Giai, có điều không thành công bị rơi xuống mà thôi.

Chu Hiển "Ô" lên một tiếng với bộ dạng ngạc nhiên sau đó nhìn Tần Vũ, chép miệng cảm thán:

- Tần Vũ huynh, không lẽ các huynh không biết… Thông Thiên Thai Giai này nếu chưa tới cảnh giới thần vương thì tuyệt đối không có khả năng leo tới đỉnh. Không ngờ trong quá trình ta vào Lôi Phạt điện, các huynh lại vẫn cứ leo lên.

Tần Vũ khẽ nhíu mày, trong đầu có chút giận dữ:

- Tên Chu Hiển này thật là, bản thân hắn đã có được lễ vật do thiên tôn ban tặng, hiện tại còn đi châm chọc sao?

Tần Vũ tức giận trong lòng nhưng vẫn trầm mặc, không thèm lý tới Chu Hiển.

Khuê Nhân Hầu lại rất rộng lượng, vẫn tươi cười bảo:

- Chu Hiển huynh, huynh được Lôi Phạt thiên tôn ban tặng, tự nhiên không quá lo lắng. Nhưng bọn ta chẳng có biện pháp nào khác, chỉ biết thử leo lên một lần xem sao. Tuy không thành công nhưng thử một phen cũng chẳng mất mát gì.

Đoan Mộc Ngọc cũng cười nhẹ, không nói gì.

Người leo cầu thang cuối cùng trong bốn người là Thân Đồ Phàm lại nhíu mày, hiển nhiên là có chút phản cảm với Chu Hiển.

- Chu Hiển huynh, chúc mừng huynh được Lôi Phạt thiên tôn ban tặng, không biết huynh được ban tặng cái gì thế? Không biết có thể cho bọn ta chiêm ngưỡng một chsut không?

Đột nhiên có người lên tiếng hỏi.

Lập tức mọi người đều nhìn Chu Hiển.

Trong lòng Tần Vũ cũng muốn biết rốt cuộc Chu Hiển đã có được vật phẩm gì, không kìm được nhìn qua Chu Hiển.

- Ha ha…

Chu Hiển cười lớn, cây Như Ý màu đen hơi giơ lên một chút.



Khuê Nhân Hầu kinh ngạc hỏi:

- Chu Hiển huynh, món đồ do Lôi Phạt thiên tôn ban tặng không lẽ là cây Như Ý màu đen này? Vừa rồi nhìn sơ qua nên không để ý, hiện tại quan sát cẩn thận thì hình như nó có điểm đặc biệt.

Tần Vũ cũng nhìn cây Như Ý màu đen đó.
Khuê Nhân Hầu chấn kinh nói.

Tốc độ tu luyện quá kinh người.

- Thanh niên áo trắng này không thích nói chuyện, ta đã từng gợi chuyện với hắn nhưng hắn chả thèm lý tới ta. Có điều khoảng vài nghìn năm hắn lại tới leo một lần. Hạo Tuấn cười bảo.

Tần Vũ khẽ nhíu mày ngẩng đầu nhìn thanh niên áo trắng đang leo cầu thang.

- Không có cách nào leo tới đỉnh, hắn leo lên hết lần này tới lần khác làm gì thế?

Tần Vũ nghi hoặc trong lòng.

Tốc độ leo lên của thanh niên áo trắng đó lúc đầu còn nhanh, đến bậc thứ bảy mươi trở đi thì bắt đầu chậm dần, đến bậc tám mươi bước chân đã khó khăn, một bậc, lại thêm một bậc.

Mọi người đều thấy rằng thanh niên áo trắng đó vô cùng liều mạng.

Lúc lên tới bậc tám mươi lăm, thanh niên áo trắng đó bị hất rơi xuống. Khi rơi tới mặt đất thanh niên áo trắng nỗ lực đứng lên, thở hổn hển mấy cái, nói nhỏ:

- Tám mươi lăm, đã đạt được mục tiêu.

Sau đó thanh niên áo trắng này nhắm mắt bắt đầu điều tức.

- Huynh đệ.

Khuê Nhân Hầu lên tiếng, nhưng thanh niên áo trắng vẫn nhắm mắt điều tức ở bên cạnh, chẳng thèm lý tới Khuê Nhân Hầu.

- Vô dụng thôi, hắn chẳng lý tới ngươi đâu.

Hạo Tuấn cười bảo.

Qua một lúc sau thanh niên áo trắng đó mở mắt ra, nhìn lướt mọi người một cái rồi trực tiếp bay khỏi Phù Không đảo.

- Người này chỉ thích đơn độc.

Chu Hiển cười nhẹ, có điều trong ngữ khí có chút xem thường thanh niên áo trắng đó.

Hạo Tuấn lại tán thưởng:

- Tiến bộ của hanh niên áo trắng đó vô cùng lớn, lần trước hắn chỉ leo lên tới bậc tám mươi ba, ta vốn cho là lần này hắn có thể leo lên bậc tám mươi ta đã là rất lợi hại rồi. Ai ngờ lại leo lên được bậc tám mươi lăm.

- Tần Vũ huynh?

Khuê Nhân Hầu lại lên tiếng.

Lúc này Tần Vũ đã bắt đầu leo lên, qua lần leo trước Tần Vũ đã rành rẽ hơn một chút. Mấy chục bậc đầu tiên Tần Vũ leo với tốc độ khá nhanh lên một lèo bảy chục bậc.

- Tần Vũ sao lại cứng đầu thế nhỉ?

Chu Hiển lắc đầu cười phì.

Nhưng mấy người Thân Đồ Phàm, Đoan Mộc Ngọc, Khuê Nhân Hầu, Hạo Tuấn lại ngẩng đầu nhìn Tần Vũ leo lên.