Tinh Thần Biến

Chương 617 : Đông hải lão quỷ

Ngày đăng: 23:24 19/04/20




Tần Vũ trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhíu mày:

- Tả Thu Lâm này lãnh khốc vô tình, xem ra lúc đầu ra tay với ta và Lập Nhi căn bản không hề lưu tình, giờ sao lại có thể chỉ vì một kiện nhị lưu hồng mông linh bảo mà lại đồng ý trợ giúp đây?

Cực kì khả nghi!

Nhị lưu hồng mông linh bảo tuy trân quý, nhưng lại không trân quý tới mức đó. Dẫu sao Tả Thu Lâm đã không lao vào vòng tranh đấu của thần giới suốt bao nhiêu năm, nhưng bây giờ chỉ vì một kiện nhị lưu hồng mông linh bảo y đã đồng ý sao?

Tả Thu Lâm vẫn giữ nguyên vẻ băng lãnh ngồi xếp bằng trên bông hắc sắc liên hoa, lạnh lùng đưa mắt nhìn Tần Vũ:

- Tại sao lại không có phản ứng gì? Chẳng lẽ tân Tượng thần mà ngay cả một kiện nhị lưu hồng mông linh bảo cũng không lấy ra nổi, đã không có thành ý như vậy thì các ngươi hãy mau mau biến đi.

Tần Vũ lúc này mới giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ. Tần Vũ liền mỉm cười nói:

- Tả Thu Lâm tiền bối, ta đương nhiên có nhị lưu hồng mông linh bảo, chỉ là vừa rồi tiền bối đột nhiên đồng ý khiến ta quá vui mừng mà thôi.

Tả Thu Lâm hừ lạnh một tiếng:

- Đừng có nịnh bợ ta, ta chỉ vì không có một kiện nhị lưu hồng mông linh bảo như ý mà thôi. Ta hỏi ngươi, ngươi có loại linh bảo nào trói buộc người ta không, chỉ cần có thể trói buộc trong một khoảng thời gian ngắn cũng được, loại linh bảo này chắc là ngươi có?

Tần Vũ tâm niệm máy động. Trói buộc kẻ khác? Bản thân hắn đã luyện chế được bảy mươi hai kiện nhị lưu hồng mông linh bảo, trong đó có tám kiện có thể trói buộc kẻ khác, quan trọng nhất là ngoại trừ tám kiện đó ra còn có một kiện…

- Quyền trượng Vạn Liễu, quyền trượng này là nhất lưu hồng mông linh bảo, đồng thời cũng có tác dụng trói buộc kẻ khác. Có đưa cho y hay không đây? - Tần Vũ trong lòng bắt đầu lưỡng lự.

Bản thân hiện tại trong tay có quyền trượng này là một kiện nhất lưu hồng mông linh bảo vô chủ, tuy hỏa nguyên linh châu cũng tính là vô chủ, nhưng Tần Vũ đã có ý định đem nó tặng cho đứa con mà Lập Nhi sắp sinh, như quyền trượng này có đưa cho Tả Thu Lâm hay không đây?

- Vũ ca.

Khương Lập bỗng nhiên truyền âm nói:

- Thái độ của Tả Thu Lâm bỗng nhiên trở nên mềm mỏng, trong lòng muội cũng có chút nghi hoặc, suy nghĩ một lúc, muội cảm thấy có một khả năng.

- Ồ, là khả năng gì? - Tần Vũ lập tức truyền âm hỏi.

Khương Lập liền nói:

- Theo như những gì miêu tả về Tả Thu Lâm từ ký ức trong linh hồn của Tả Thu Mi a di, muội đã cẩn thận phân tích. Tả Thu Lâm là người lạnh lùng, tuy đối địch với Tả Thu Mi a di nhưng trước tới giờ chưa hề hạ sát thủ với dì, muội thấy Tả Thu Lâm này có lẽ là ngoài lạnh trong nóng. Biểu hiện của y đối với Tả Thu Mi a di tuy không hề quan tâm, nhưng xem chừng từ sâu tận đáy lòng, y vẫn quan tâm tới người thân duy nhất của mình.

Tần Vũ tâm ý máy động.

- Rất có khả năng, cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích được sự thay đổi thái độ của Tả Thu Lâm, thậm chí còn chủ động đề nghị một kiện nhị lưu hồng mông linh bảo.
- Vũ ca? - Khương Lập nhìn Tần Vũ.

Tần Vũ biết rằng Khương Lập muốn hỏi mình việc gì, hắn chỉ mỉm cưởi gật gật đầu:

- Quả đúng là có một vị thần vương, ở một nơi cách bờ biển của thần giới Đông cực Huyễn Kim Sơn khoảng mười vạn ức dặm.

- Ngươi có thể phát hiện ra lão quỷ kia?

Tả Thu Lâm trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn về phía Tần Vũ, rồi lạnh lùng nói:

- Trước kia ta thấy ngươi chỉ nắm chắc năm-sáu phần đánh bại được lão quỷ, nhưng hiện tại xem ra có lẽ phải nắm chắc tới bảy-tám phần.

Những ẩn thế thần vương này có ai là không thu liễm khí tức, thậm chí còn dùng một số thủ đoạn đặc thù để che dấu kẻ khác, những thần vương khác muốn phát hiện gần như là việc không thể. Tần Vũ hiện tại dễ dàng phát hiện ra như vậy, tự nhiên khiến cho địa vị của Tần Vũ trong lòng Tả Thu Lâm tăng lên không ít.

Tần Vũ cũng không giải thích gì cả.

- Chúng ta thuấn di tới đó.

Tần Vũ nói xong, lập tức ba người đã tiêu thất giữa không trung bên ngoài băng đảo.

------------------

Thần giới Đông Hải hải vực rộng lớn, so với thần giới đại lục lớn hơn không biết bao nhiêu lần, ở Đông hải tự nhiên cũng có vô số các đảo.

Tại một hòn đảo hết sức bình thường, toàn bộ diện tích chỉ có vài trăm dặm, bên trên có một ngọn núi nhỏ, đồng thời trên đảo cũng có vô số hoa cỏ, hòn đảo này giống như một thế giới của thực vật, chỉ mới bước chân vào đã cảm thấy được sức sống vô tận trên hòn đảo.

Tần Vũ, Khương Lập, Tả Thu Lâm ba người chợt xuất hiện trên bầu trời của hòn đảo.

Tả Thu Lâm lạnh lùng chỉ về phía hải đảo:

- Tần Vũ, hải đảo này chính là sào huyệt của lão quỷ kia. Ngươi cẩn thận một chút, ta tới đây sợ rằng y đã sớm cảm ứng được ta.

- Tả Thu Lâm, ngươi không ngờ dám tới đây tìm ta, chẳng lẽ ngươi nắm chắc việc đối phó với ta rồi sao? Ồ, còn có cả hai người trẻ tuổi, chẳng lẽ ngươi cho rằng bọn họ có thể đánh bại được ta? - Một âm thanh ôn hòa vang vọng khắp trời đất.

- Lão quỷ, đừng xem thường hai người trẻ tuổi này, nói không chừng ngươi không đấu lại họ đâu. - Âm thanh khàn khàn của Tả Thu Lâm xen lẫn chút bất cam vang lên.

- Ha ha, để ta phải thử xem sao!

Âm thanh ôn hòa kia vừa mới dứt, toàn bộ hoa cỏ cây cối trên đảo bắt đầu phong cuồng phát triển, vô số những nhánh cây tựa như những chiếc xúc tu hùng hổ lao tới, chớp mắt đã vây bọc hoàn toàn ba người Tần Vũ, Khương Lập, Tả Thu Lâm.