Tinh Thần Biến

Chương 619 : Cao thủ chân chính

Ngày đăng: 23:24 19/04/20




Lục mi lão đầu chấn kinh. Vừa xong hắn mới cảm thụ được độ cứng rắn của phân thân Tần Vũ. Trong lòng hắn nhận định ra sự lợi hại của linh bảo công kích, làm cách nào cũng không thể thương hại được phân thân đó.

Sao có thể nghĩ được, phân thân cứng rắn đến cực hạn đó lại có thể hóa thành khí lưu. Phân thân như thế, ai có thể hủy diệt được.

Lại nghĩ đến cái Tàn Tuyết thần thương của Tần Vũ vừa thi triển thật làm người kinh hãi, khiến lục mi lão đầu phải tâm phục khẩu phục, lão cũng nhận định được, chắc là thánh vương nọ đã từ bỏ ý định đánh bại Tần Vũ.

- Cái trường thương đó…

Lục mi lão đầu nhìn khoảng đất thành trống không ở bên phải Tần Vũ trong lòng thầm kinh hãi:

- Cái trường thương đó, nếu so với trấn tộc linh bảo của thánh hoàng, lực công kích còn mạnh hơn, đánh một vòng làm địch nhân không thể xác định.

Dù sao lục mi lão đầu cùng thánh hoàng giao thủ cũng đã không dưới mười lần, đối với lực công kích của thánh hoàng tự nhiên biết rất rõ. Trường tiên của hắn tính mềm dẻo cao cũng bị đứt đoạn, hắn đối với Tàn Tuyết thần thương thêm phần sợ hãi.

- Không lạ là ngày đấy, thánh hoàng đó lại phải chịu nhận thua. Ha, chịu nhận thua là chịu nhận thua, liên quan quái gì đến ta? Lão đầu tử ta đã sớm không quản đến bọn chúng, ta một mình ở Đông hải tự do tự tại rất tốt. - Lục Mi lão tổ trong lòng thầm nói.

Lập tức lục mi lão đầu cười hi hi nhìn Tần Vũ:

- Tần Vũ, ta thua thật là đã tâm phục khẩu phục. Há… đã bao nhiêu năm qua, thua thảm đến thế này là lần đầu.

- Thắng không kiêu, không sai, không sai.

Lục mi lão đầu cười, nhìn hướng Tử Vong thần vương Tả Thu Lâm đột nhiên khuôn mặt lão lạnh lại.

- Tả Thu Lâm, ta thua rồi, vì thế ngươi sau này có thể không cần tính lời giao hẹn lúc đầu. Ngươi không cần đắc ý, lần này thắng ta là Tần Vũ, không phải ngươi, hừm.

Lục mi lão đầu hừm một tiếng, lập tức chuyển thân rời khỏi.

- Lão quỷ, ngươi không cần đắc ý, lần tới ta lại cùng ngươi đánh một trận, xem xem cuối cùng là ai thắng.

Tả Thu Lâm tức mình vội nói, đã bao nhiêu năm qua, nàng đều bị lục mi lão đầu áp chế, tự nhiên muốn thắng lại.

Đặc biệt là Tần Vũ đã cho nàng một cái hồng mông linh bảo nhất lưu, Tả Thu Lâm đã tăng thêm nhiều tự tin.

Tần Vũ nhìn lục mi lão đầu một cái, không nhịn được cười.

Lục mi lão đầu đó, quả đúng là người khả ái.

- Lão quỷ đó làm thế nào đoán ra ta được Tần Vũ cấp cho linh bảo? - Lúc này Tả Thu Lâm đứng một bên vẫn còn có sự nghi hoặc đó,

Khương Lập đột nhiên thốt lên một tiếng kinh ngạc, lập tức nói với Tần Vũ bằng tâm niệm:

- Vũ ca, ta nghĩ dến một người. Năm đó ở Lâm Hải chi thành Mộc gia có một vị siêu cấp cao thủ, nhân xưng là "Lục Hiệp thần vương", thực lực cực kỳ kinh nhân… chỉ là sau đó, Lục Hiệp thần vương đó đã tiêu thanh ẩn tích rồi.

- A, Lục Hiệp thần vương? - Tần Vũ chưa bao giờ nghe nói đến nhân vật Lục Hiệp thần vương đó.

Căn cứ vào sự hiểu biết của Tần Vũ, trong thần giới bát đại thánh địa, Đông Bắc Lâm Hải chi thành, cùng Đông Nam Địa Để chi thành, mỗi cái đều có hai vị thần vương. Trong hai vị thần vương của Đông Bắc Lâm Hải chi thành không có nơi nào gọi là Mộc Ngư cả.

Khương lập nhìn lục mi lão đầu trước mặt một cái. Rồi tâm niệm truyền âm đến Tần Vũ nói:
Tần Vũ đột nhiên nói to:

- Tại hạ Tần Vũ, mộ danh mà đến, thỉnh tiền bối có thể lộ diện để tại hạ gặp mặt một phen.

Thanh âm của Tần vũ vang vọng khắp cả bầu trời Huyết hải, nhưng quỷ dị là, vô luân thanh âm của Tần Vũ to đến thế nào cũng không có cách nào xuyên qua bầu trời của khu vực Huyết hải.

- Vũ ca, huynh xác định có người? - Khương Lập nhẹ giọng hỏi.

Tả Thu Lâm nhìn Tần Vũ, lúc này Tả Thu Lâm chỉ cảm giác là có nguy hiểm, nhưng căn bản không thể cảm giác được đối phương ở chỗ nào.

Bỗng nhiên…

- Ngươi có thể cảm giác được ta?

Một tràng thanh âm của nữ nhân từ trong vùng huyết hải mênh mông vọng về, phảng phất như cả Huyết hải nơi nào cũng đều có người nói cùng một câu.

Khương Lập cùng Tả Thu Lâm lập tức mặt biến sắc.

Tần Vũ đã sớm đoán ra Huyết hải này đã bị vị cao thủ thần bí đó luyện hóa rồi. Lập tức cười nói:

- Ta chỉ cảm thấy Huyết hải có một thứ khí tức đặc biệt hơn so với hải dương bình thường, hẳn phải thuộc về khí tức của một sinh linh.

- Ha ha… hứng thú, hứng thú. Này, ngươi phải lưu lại bồi tiếp ta đó.

Chi nghe thấy một tiếng cười lớn, sau đó nước biển màu đỏ máu đột nhiên nổi sóng lên, nước biển vô tận chồm lên cuốn cả trời đất, xé trời chùm đất… Bọn Tần Vũ ba người liền bị cuốn trôi vào thế giới trong Huyết hải.

Yên lặng!

Yên lặng đáng sợ. Vô số nước biển trong không trung đã ngừng xoay tròn, Tần Vũ thậm chí có thể nhìn thấy rõ từng giọt từng giọt nước biển màu hồng sắc dừng lại trong không trung.

Cũng giống như thế, Tần Vũ cảm thấy người không có cách nào cử động. Không những hắn, Khương Lập, Tả Thu Lâm ở một bên cũng đồng dạng như thế. Tình huống đó Tần Vũ đã cảm nhận qua một lần, là lần trước Tu La thần vương La Phàm thi triển thời gian tĩnh chỉ.

- Thời gian tĩnh chỉ, thần giới không ngờ còn có hai người có thể thi triển thời gian tĩnh chỉ. - Tần Vũ quả thật chấn kinh.

- Ba thần vương, đều thành huyết nô của ta. Không sai, không sai…! - Tràng cười nọ lại vang đến.

"Chạy."

Tần Vũ trong đồng tử sáng lên một đạo quang mang, lập tức Tần Vũ, Khương Lập, Tả Thu Lâm ba người liền biến mất trong không trung của Huyết hải, trực tiếp quay lại trong tân vũ trụ.

- Í.

Chỉ thấy vô số nước biển huyết hồng sắc ngưng tụ lại. Huyết hải phương viên trăm vạn mét đó nhưng thiểm điện lại tụ tập tại một nơi, cuối cùng hóa thành một người con gái tóc dài màu đỏ máu, mi dài màu đỏ máu, trường bào màu đỏ máu. Người con gái nọ tuy đẹp đến kinh người nhưng không hề có một chút yêu mị nào, lại có một cổ khí phách ngạo thị thiên hạ.

Thiếu nữ này đầu mày nhíu lại, dường như vừa mới có điều gì làm phiền nàng.