Tinh Thần Biến

Chương 62 : Nguy Cơ (1)

Ngày đăng: 23:17 19/04/20




Dịch thuật: langtu114

Hiệu đính: Thuahoi

"Nguyên lai là Thiên Võng thủ lĩnh…" Tần Vũ trong lòng khẽ chấn động, khẽ mỉm cười, bưới tới đối diện với Lam y trưởng lão, cũng không khách sáo, ngồi luôn xuống.

Lam y trưởng lão mỉm cười, thong thả nói: "Lưu Tinh tiên sinh như thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi, liên tục trong ba tháng đã hoàn thành chín nhiệm vụ kim bài, toàn bộ đều hoàn thành một cách hoàn mĩ. Ban đầu khi lão hủ xem đến cũng kinh ngạc không sao tả xiết, sau mới được biết, nguyên lai Ngoại Võng trong Thiên Võng vẫn có những cao thủ như Lưu tiên sinh.

"Kim bài nhiệm vụ? Một chút khó khăn cũng không có, tại hạ mong cầu một đối thủ, lại không được toại nguyện, thật là…" Tần Vũ nói giọng đầy ngạo khí.

Tần Vũ vì muốn tránh bị người khác phát hiện ra thân phận chân chính của mình, đồng thời cũng muốn biến Lưu Tinh thành một cao thủ truy cầu vũ đạo tuyệt đích, ngoại trừ vũ đạo, còn những thứ khác tịnh không nghĩ tới.

"Một chút khó khăn cũng không có, lẽ nào Lưu tiên sinh đã đạt tới tiên thiên đại viên mãn cảnh giới?" Lam y trưởng lão hỏi.

Tần Vũ đột nhiên cười lớn đáp: "Đại trưởng lão, thử để biết được chứ? Khó mà gặp được cao thủ như Đại trưởng lão đây."

Vừa dứt lời hữu thủ của Tần Vũ đã đột ngột xuất chiêu.

Tần Vũ từ nhỏ đã rèn luyện chỉ lực các ngón tay, đồng thời cũng rèn luyện các ngón tay tới trình độ linh hoạt, trải qua nhiều lần đột phá, chỉ lực của Tần Vũ như hiện nay đã đạt tới trình độ hãi nhân, chỉ thấy Tần Vũ duỗi ngón trỏ hữu thủ, huyễn hoá thành mười chỉ ảnh.

Lam y trưởng lão mục quang sáng ngời, cũng duỗi ngón trỏ hữu thủ ra, một đạo quang mang chói mắt xuất hiện tại đầu ngón tay.
"Được, ta sẽ tham gia nhiệm vụ lần này, ba ngày nữa tại trà lâu chúng ta sẽ gặp lại." Tần Vũ cất tiếng cười lớn, thân hình từ cửa sổ lầu hai phóng ra bên ngoài, chỉ thấy vài đạo tàn ảnh rồi Tần Vũ biến mất không thấy nữa, Lam y trưởng lão nhìn theo thân ảnh của Tần Vũ, khẽ gật đầu hài lòng. Đêm khuya, bên trong ngự thư phòng.

"Hoàng thượng, đây là mật báo của "Ám Kì"." Một trung niên tuấn nhã đưa lên một phong thư, Hạng Quảng ngồi xuống nhanh chóng tiếp lấy, Hạng Quảng mở thư xem nội dung bên trong, tức thì trán nhăn đứng bật dậy: "Cái gì, Tần Đức sắp phải chịu tứ cửu thiên kiếp, và lần độ kiếp này còn chưa tới một tháng nữa."

Trên mặt Hạng Quảng biểu tình không ngừng biến đổi.

Tần Đức chính là tâm bệnh của Hạng Quảng, không trừ Tần Đức thì như ngồi trên đống lửa không có ngà y nào yên ổn. Lần này nghe tin Tần Đức chịu tứ cửu thiên kiếp, Hạng Quảng có chút lo sợ, Hạng Quảng mong Tần Đức độ khiếp thất bại bị chết, nhưng lại lo lắng nếu Tần Đức độ kiếp thành công trở thành kim đan tiền kỳ cao thủ. Nếu như thế Tần gia sẽ có hai thượng tiên, một khi Tần gia tạo phản thì khả năng uy hiếp sẽ là rất lớn.

Hạng Nghiễm suy nghĩ hồi lâu, quay đầu đưa mắt nhìn trung niên tuấn nhã hỏi: "Lam tiên sinh, Ngũ Hành Ngũ Đức từng nói rõ ràng rằng sẽ chỉ bảo hộ cho ta, chứ không vì ta mà xuất thủ, thật là khó đây, Lam tiên sinh, không biết lão tổ tông có chỉ thị gì không?"

Lam tiên sinh khẽ mỉm cười, từ trong lòng bàn tay xuất hiện một bình ngọc rất nhỏ, đưa ra trước mặt Hạng Quảng rồi nói: "Hoàng thượng đây chính là Xích Thịnh Đan, tin rằng hoàng thượng đã rõ ý của lão tổ tông."

Hạng Nghiễm nghe ba chữ "Xích Thịnh Đan "nhất thời thất kinh, trên mặt sau đó lộ vẻ tàn ác: "Xích Tịnh Đan, sau cùng là một viên Xích Thịnh Đan, lão tổ tông quả là rộng lượng. Được, yên tâm, Lam tiên sinh chuyển lời tới lão tổ tông, Trẫm nhất định không để lão tổ tông thất vọng, hắc, Ngũ Hành, Ngũ Đức hai người lòng tham quả thật quá độ, nhưng…vì để tiêu diệt Tần Đức thì cũng không còn cách nào khác."

"Cho dù như thế nào, tuyệt đối không để cho Tần Đức độ kiếp thành công, nếu không phía Tần gia sẽ có hai vị kim đan kỳ cao thủ, đến lúc xẩy ra đại chiến với quân đội của đông vực tam quận, nếu không có cách nào tạo phản thành công, cũng làm cho Hạng gia nguyên khí đại thương, nhất định không thể để điều đó xẩy ra." Hạng Quảng nắm chặt bình ngọc trong tay nói.

Lam tiên sinh khẽ gật đầu rồi nhàn nhã theo cửa chính đi ra ngoài.

Hạng Quảng ở lại Ngự Thư phòng, cả đêm không ngủ, đợi đến sáng sớm hôm sau, Hạng Quảng đích thân mang theo cao thủ bí mật rời khỏi hoàng cung.