Tinh Thần Biến

Chương 660 : Ngày tàn của các thần vương

Ngày đăng: 23:25 19/04/20






Giữa không trung của Tử Huyền Tinh, mây mù phiêu đãng. Mấy người Tần Vũ, Khương Lan, Khương Lập, Tả Thu Lâm, Dịch Phong, Hắc Vũ đều đứng ở phía xa, đạm nhiên cười với nhau, vọng nhìn hai mươi vị thần vương tiến vào tân vũ trụ. Hầu Phí vác trên vai Huyền Thanh Nhất Khí Côn nhìn hai mươi vị thần vương đắc ý hét lên:

- Nhìn cái gì mà nhìn, đến hiện giờ, các ngươi còn không biết tình cảnh của mình ư?

Lúc này, Hầu Phí ở my tâm đầy vẻ giễu cợt đắc ý. Phóng mắt nhìn Thần giới trải qua bao nhiêu năm như vậy, đã có ai có thể chỉ thẳng vào mũi của nhóm siêu cấp cao thủ bát đại thánh hoàng, Tu La thần vương, Huyết Hải nữ vương mà chửi sao, hơn nữa các cao thủ đó còn không thể phản kháng.

Chu Hiển là người đầu tiên kêu lên:

- Đây, rút cục nơi đây là nơi nào?

Trong mắt Chu Hiển có vô tận nghi hoặc, phẫn nộ, không cam, thấp giọng giận dữ nói:

- Làm sao lại tồn tại một nơi như vậy? Vì sao ở nơi này, không gian pháp tắc, thời gian pháp tắc đều vô dụng.

- Một vũ trụ khổng lồ, vô số không gian, nhưng bất cứ một không gian nào đáng nhẽ không phải thế này, nên là thế khác a!

Hoàng Phủ Ngự nhíu mày thật sâu, sắc mặt cay đắng.

Một khi không gian pháp tắc, thời gian pháp tắc không cách gì sử dụng được, thì những thánh hoàng này, còn không phải là những đồ chơi để mặc người ta giày xéo ư?

Sắc mặt đám người Khương Phạm, Thân Đồ Diêm, Đoan Mộc Như Phong đều rất là khó coi. Dù là Tu La thần vương La Phàm vẫn luôn tự tin bình đạm, hiện giờ trong mắt cũng có nét ưu tư khó mà tin được không thể che giấu.

Hai mươi vị thần vương đầy sợ hãi, lo lắng, khó tin ở trong lòng.

Khi mà Không gian pháp tắc cùng với một phần Thời gian pháp tắc mà bọn họ trông cậy nhất, không ngờ ở một nơi bí ẩn kỳ diệu đã hoàn toàn mất công hiệu. Làm sao mà bọn họ không kinh hoàng cho được?

Lúc này tâm trạng của hai mươi vị thần vương đang hỗn loạn nhất.

Khương Phạm bỗng trực tiếp nói với Khương Lập:

- Lập nhi, đây rút cục là chuyện gì?

Khương Lập hơi ngẩn ngươi rồi đang muốn trả lời nhưng Hầu Phí lập nổi giận, chỉ Khương Phạm mắng:

- Lão gia hỏa, sao ngươi lại nói với Lập nhi tỷ tỷ của ta?

Tần Vũ cười nhạt nói:

- Phí Phí, qua đây, để những thần vương này bình tĩnh giây lát. Hiện giờ e rằng từng người bọn họ đều đang hỗn loạn.

Hầu Phí gật đầu, sau đó hắn chỉ hai mươi vị thần vương:

- Hừ, đám người các ngươi, không lẽ đến hiện giờ còn chưa minh bạch tình cảnh của bản thân ư? Suy nghĩ cho kỹ đi, từng người hãy nghĩ cho thông, nên dùng thái độ gì nói chuyện với chúng ta.

Sau đó, Hầu Phí liền bay về bên cạnh Tần Vũ. Nhìn những đám mây phiêu đãng xung quanh, không khí cũng trong sạch dễ chịu.

Chỉ là hai mươi vị thần vương phát hiện, mấy người bọn họ đã bị khốn trong một cái vòng tròn nhỏ có phương viên trăm mét. Bọn họ căn bản không cách gì bay ra khỏi phạm vi đó. Khi đến nơi giới hạn, liền cảm thấy một vách tường ngăn cản trong suốt.
- Chu Hiển, còn nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt không?

Chu Hiển nhẹ sững sờ.

- Ta nhớ khi lần đầu chúng ta gặp mặt, ngươi phẩy tay thì đã có thể hủy diệt một tòa thành trì. Ta vẫn nhớ rõ ràng, lúc đó tiểu nam hài ăn kẹo đường hồ lô trước khi chết nhìn ta, ánh mắt hi vọng đó cả cuộc đời ta sẽ không quên được. Khi ta trách hỏi ngươi, giết nhiều người như vậy không sợ trời phạt ư. Ngươi lại trả lời ta Ai hiểu rõ trời hơn ta.

Tần Vũ thở dài một tiếng.

- Làm sao? Giết một vài phàm nhân thì sao, không lẽ không được?

Ánh mắt của Chu Hiển lạnh lùng. Xem bộ dạng như là công lý thuộc về hắn vậy.

- Ngươi nghĩ là ngươi hiểu trời. Nhưng, tại thế giới của ta…ta chính là trời.

Ánh mắt Tần Vũ nhìn Chu Hiển lạnh lùng đến cực điểm :

- Hiện giờ, ta tuyên bố, ngươi sẽ phải chịu trời trách, trời phạt!

Chu Hiển bật cười, lạnh nhìn Tần Vũ:

- Ngươi đúng là có năng lực giết ta. Nhưng trời trách trời phạt lại là ngươi có thể quyết định ư ? Huống chi Chu gia ta chính là chưởng quản lực lôi điện, chưởng quản năng lực trời phạt -----

- Ầm!

Một đạo lôi điện đen nhánh như mực từ giữa không trung đánh xuống, hiểm ác đánh lên người Chu Hiển. Toàn thân Chu Hiển đột nhiên co giật, nhưng hắn vẫn không thể tin được ngẩng đầu nhìn trời:

- Không, không thể nào, lôi điện không thể nào không chịu sự khống chế của ta.

- Chết đi.

Sắc mặt Tần Vũ lãnh đạm. Chỉ thấy màu vàng, màu xanh biếc…lôi điện đủ các màu không ngời hỗn hợp lại từ trên không trung mãnh liệt đánh lên người Chu Hiển, trực tiếp đánh cho Chu Hiển hóa thành bụi.

Chỉ có một viên Lôi Nguyên Linh Châu bay lơ lửng.

- Đã xử trí Chu Hiển, nên xử trí các ngươi thôi.

Tần Vũ cười nhạt nhìn mười chín vị thần vương ở đó. Mắt thấy Chu Hiển bị lôi điện đánh chết, chúng thần vương thoáng chốc đã thấy căng thẳng trong lòng.

Tần Vũ thấy biểu tình của các thần vương, cười nhạt nói:

- Có người kiến nghị giết hết toàn bộ các ngươi. Bất quá ta không có ác tâm như vậy. Trong mười chín người các ngươi, đích xác có bốn năm kẻ có thể không phải chịu sự trừng phạt nào mà rời khỏi đây. Ví như La Phàm huynh, hay vị nhạc phụ Khương Phạm của ta

Ánh mắt Tần Vũ nhìn về Khương Phạm.

Khương Phạm nghe thấy lời đó, ngược lại ngẩn người ra.