Tinh Thần Biến

Chương 662 : Kết cục mới

Ngày đăng: 23:25 19/04/20




Sau khi cáo biệt Tu La thần vương, Tần Vũ trong lòng đã có những suy tư riêng, hắn trở về Tử Huyền phủ. Lúc này, Tần Vũ đã đoán được, Tiêu Diêu Thiên Tôn và Hầu Phí phải có chút quan hệ.

"Mặc kệ, cuối cùng Tiêu Diêu Thiên Tôn và Hầu Phí có quan hệ qua lại như thế nào, ta ở đây có nghĩ loạn lên cũng vô dụng. Chỉ có để hai người bọn họ gặp mặt nhau, mới hy vọng có thể minh bạch được."

Tần Vũ hơi hơi cau mày lại.

"Tiêu Diêu Thiên Tôn này, không phải là thần vương, hắn đang ở nơi nào, ta muốn tìm cũng khó a." Tần Vũ tâm ý vừa động, tân vũ trụ không gian lực như một biển rộng bao trùm cả Thần giới. Hết thảy mọi thứ của Thần giới đều nằm trong sự quan sát của Tần Vũ.

"Tam đại Thiên Tôn. Một người cũng tìm không được." Trong lòng Tần Vũ có chút bất đắc dĩ.

Đột nhiên Tần Vũ nở nụ cười.

Mặc dù không phát hiện được tam đại Thiên Tôn. Nhưng Tần Vũ lại phát hiện được một đám thần vương đang làm người hầu trong Tử Huyền phủ kia. Người nào cũng triển khai thần thức, mà liên lạc với một số các cao thủ của gia tộc ở bên ngoài.

"Bát đại Thánh Hoàng Thần giới. Chỉ có vị luôn vọng tưởng trở thành Thiên Tôn - nhạc phụ kia cùng với Hoàng Phủ Ngự là được trở về, Chu Hiển thì đã chết, còn lại năm vị Thánh Hoàng. Thân Đồ Diêm và Đoan Mộc Như Phong thì phải ở lại đây đến hết một ức năm. Ba vị còn lại, phải hết sáu ngàn vạn ức năm." Tần Vũ nghĩ vậy, mà không khỏi mỉm cười.

Lúc trước, một đám thần vương tiến nhập vào trong tân vũ trụ, Tần Vũ vì việc xử lý các thần vương mà phải suy nghĩ rất nhiều.

Bất quá, sau đó lại nghĩ.

Nếu đem các thần vương đó ra thảm sát, dù sao cũng chỉ là giải pháp nhất thời. Còn nếu tha cho họ, cho họ làm người hầu, thì ngược lại bản thân mình càng thấy thoải mái hơn, lúc này địa vị tối cao là bát đại Thánh Hoàng. Thì đã có tới năm kẻ trở thành người hầu cho mình, vinh hạnh này, ai đã từng có được chứ?

"Chu Hiển đã chết. Lúc này Lôi Phạt thành không còn một vị thần vương nào, mà thượng bộ thiên thần của Chu gia, thì thật ra chẳng có mấy người tốt cả. Lôi Nguyên linh châu này, ta đưa cho ai đây?" Tần Vũ liền cau mày suy tính.

Kính Quang thành.

Kính Quang thành lúc này cũng bình thường như Kính Quang thành mọi khi, tuy chỉ có một vị thần vương Đoan Mộc Ngọc, bất quá so với thất đại thánh địa. Kính Quang thành lại xem như ổn hơn.

"Không nghĩ tới được. Lúc này Bát đại thánh địa, lại chỉ có Phiêu Tuyết thành, Huyễn Kim sơn và Kính Quang thành ta, là có một vị thần vương. Trong đó, năm thành trì kia, cho dù có thần vương còn sống, cũng trở thành người hầu cho Tử Huyền phủ. Thậm chí Lôi Phạt thành, Thần vương còn chết sạch cả." Đoan Mộc Ngọc cười khổ rồi thở dài một tiếng.

Lúc này, Đoan Mộc Như Phong, đang thần thức truyền âm cùng Đoan Mộc Ngọc. Đoan Mộc Như Phong cũng không giấu diếm việc đã phát sinh trong tân vũ trụ nói lại cho Đoan Mộc Ngọc. Đương nhiên là Đoan Mộc Như Phong cũng không biết, bọn họ bị Tần Vũ dẫn vào một nơi là tân vũ trụ, Đoan Mộc Như Phong cùng Đoan Mộc Ngọc chỉ biết gọi nó là thế giới của Tần Vũ.

"Đoan Mộc Ngọc, tính ra cô cô vận khí cũng tốt, tại vì ngươi cùng Tần Vũ có một phần giao tình, nên hắn chỉ để cho cô cô thời gian một ức năm làm người hầu thôi, như Thang Lam, Mộc Khâm, Phổ Thai Hồng, ba vị Thánh Hoàng, còn phải ở đó đến tận sáu ngàn vạn ức năm thời gian." Đoan Mộc Như Phong dùng thần thức truyền âm nói.

Các thần vương này, mặc dù không được phép vắng mặt khỏi Tử Huyền phủ. Nhưng thần thức của bọn họ vẫn bao trùm cả Thần giới. Tuy không rời Tử Huyền phủ, nhưng bọn họ cũng có thể cùng với người nhà tiến hành thần thức truyền âm được. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Đoan Mộc Ngọc. Cô cô ở đây, mọi sự tình của Kính Quang thành đều giao lại hết cho ngươi." Đoan Mộc Như Phong tiếp tục nói, "Đoan Mộc Ngọc, ngươi cùng Tần Vũ có giao tình là tốt. Cố mà duy trì mối giao tình này với Tần Vũ …… Tần Vũ này thực lực thật là đáng sợ, hơn nữa thực lực hắn còn gia tăng với tốc độ càng thêm kinh người, từ nay về sau cả Thần giới, không ai còn phản kháng được với hắn nữa, chỉ cần cùng Tần Vũ có quan hệ tốt. Kính Quang thành chúng ta, căn cơ càng thêm ổn định ."
Tần Vũ liền mỉm cười hướng về hài đồng này đi đến. Đang run rẩy ở ngoài mép đường, hài đồng kia thấy có người đến, liền nghi hoặc mở to hai mắt nhìn về phía Tần Vũ.

"Ngươi sao lại đứng ở mép đường. Chẳng lẽ không sợ phụ thân, mẫu thân ngươi trách phạt hả?" Tần Vũ cười nói.

"Người là ai?" Hài đồng này có vẻ cẩn thận hỏi dò.

"Ngươi không biết trước khi hỏi tên người khác, phải nói tên mình trước sao?" Tần Vũ có thêm hứng thú nói.

Hài đồng này trầm mặc một lát. Rồi mới đáp: "Ta tên là Chu Thanh!"

"Ha, Chu Thanh. Sao ngươi lại ở đây đứng run rẩy như vậy?" Tần Vũ cười dò hỏi.

"Bởi vì ta muốn rời khỏi Lôi Phạt thành, sở dĩ trước khi đi cũng phải tập làm quen với thổ địa xung quanh Lôi Phạt thành đã." Chu Thanh hài đồng trả lời, thật ra đã làm cho Tần Vũ có chút kinh dị.

"Vì sao ngươi muốn rời khỏi Lôi phạt thành?" Tần Vũ cười dò hỏi.

"Ta trong hàng đệ tử nhất bối của Chu gia tu luyện chậm nhất. Tự nhiên sẽ bị đuổi ra ngoài." Chu Thanh rất tự nhiên nói.

Trong lòng Tần Vũ giật mình. Bát đại thần tộc phần lớn là có qui củ này. Bất quá thì cũng là để xúc tiến sự tu luyện của các đệ tử bên trong tộc được phát triển nhanh hơn. Và gia tăng cả sự cạnh tranh lẫn nhau nữa.

"Chu Thanh, ta và ngươi có duyên, ta tặng ngươi một món đồ." Tần Vũ mỉm cười nói.

"Tặng ta cái gì?" Chu Thanh nghi hoặc nhìn Tần Vũ.

Tần Vũ xoè tay ra, Lôi nguyên linh châu liền lơ lửng trong lòng bàn tay Tần Vũ. Tần Vũ tâm ý nhất động. Ngón tay Chu Thanh liền rách ra một chút, một giọt máu tươi bay ra dung nhập vào Lôi nguyên linh châu, Lôi nguyên linh châu liền trực tiếp dung nhập trong cơ thể Chu Thanh.

"Tiểu Chu Thanh. Cáo từ." Tần Vũ xoa đầu Chu Thanh, sau đó liền xoay người rời đi.

Chu Thanh giờ phút này nhận thấy Lôi nguyên linh châu đang không ngừng truyền đến thông tin cho hắn. Hắn cố gắng mở to mắt nhìn khắp bốn phương tám hướng nhưng Tần Vũ đã biến mất không thấy đâu. Chu Thanh lớn tiếng gọi: "Người còn không có nói cho ta biết, người là ai?"

"Ta gọi là Tần Vũ!"

Thanh âm của Tần Vũ vang lên trong đầu Chu Thanh.