Tinh Thần Biến
Chương 7 : Trạch Sư
Ngày đăng: 23:17 19/04/20
Tây uyển cách ôn tuyền không xa có một nơi gọi là Luyện Công trường. Đang có rất nhiều người tụ tập ở đó.
"Liên bá, tám vị đại cao thủ ngoại công này mỗi người đều là nhất đẳng cao thủ. Bốn người đến từ quân đội, còn lại thì đến từ ba quận Đông vực đều là cao thủ ngoại công rất lợi hại. Ngài nhìn, ngân phát lão giả kia chính là Ưng Trảo Vương, còn nữa…" Chỉ thấy phó tổng quản của Vương phủ nhìn Liên Ngôn thao thao bất tuyệt.
Liên Ngôn gật đầu, nhìn sang tám đại cao thủ ngoại công. Mục quang quét qua những người đó, đến Ưng Trảo Vương thì ngừng lại một chút.
Luyện ngoại công, hoặc chỉ luyện thủ chỉ luyện trảo, hoặc giả chỉ luyện cước pháp, các bộ phận đó đối với thường nhân có sự bất đồng, ví dụ như tu luyện trảo công thì ngón tay thô đại, có nhiều vết chai. Liên bá nhìn thoáng qua những chỗ đó.
"Ồ?" Liên bá đột nhiên trong mắt sáng lên, nhìn vào người đứng cuối cùng là một hắc y nhân có khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Nam tử đó không cường tráng, cơ thể không giống những người khác phát triển bên ngoài, tay không có vết chai và nhiều thứ khác nữa nhìn qua căn bản không hề giống một cao thủ ngoại công. Mục quang của Liên bá dừng lại hai ba giây trên thân của hắc y nam tử. Hắc y nam tử với bộ mặt nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt của Liên bá, trong mắt của hắn đột nhiên bạo phát một tia sáng như thiểm điệm.
"Triệu Vân Hưng! Thì ra ra chính là Triệu tướng quân. Vương gia đã thỉnh Triệu tướng quân tới đây, nếu Tiểu Vũ quả như có thể bái tướng quân làm sư phụ sau này nhất định không khó để trở thành cao thủ." Liên bá cười nói, nhìn sang Triệu Vân Hưng nói rành mạch từng câu.
Triệu Vân Hưng sắc mặt vẫn lạnh lùng: "Vương gia đã nói tam điện hạ sẽ tự chọn sư phụ, đều tùy vào nhãn quang của điện hạ, Liên tiền bối không nên âm thầm đề tỉnh điện hạ, nếu không…Cho dù có chọn đúng Vân Hưng, Vân Hưng cũng không thể nhận làm đệ tử."
"Điều đó tự nhiên ta hiểu. Tất cả nhất thiết đều do Tiểu Vũ tự chọn." Liên Ngôn gật đầu cười nói.
Tần Vũ trợn mắt há hốc mồm, cự thạch nặng đến ngàn cân, Man Đống có thể nâng được nó lên quá đầu quả thật thần lực kinh nhân. Lực tay hắn tuyệt đối có thể cử hơn ngàn cân, nâng cự thạch lên cao quá đầu rồi lại hạ xuống.
Man Đống trụ tấn trầm ổn, xuất song thủ giữ chặt cự thạch ở phía trước. Khi cự thạch hạ xuống có thể thấy thân trên của Man Đống vẫn vững vàng trước một trọng lượng như vậy, sức mạnh của hắn quả thật không phải bàn cãi.
"Lợi hại quá." Tần Vũ mở lớn hai mắt nhìn.
Man Đống cười ha ha, tựa như không để tâm nói: "Một tay của Man Đống có thể nâng khoảng tám trăm cân, hai tay hợp lại có thể nâng hơn nghìn cân."
Man Đống thiên sinh thần lực, chính là một trong tam đại cao thủ ngoại công của Liệt hổ quân, có danh hiệu là "Man Hùng."
"Lợi hại, lợi hại, còn ai nữa không?" Tần Vũ lúc đó rất hưng phấn, nhìn thấy màn biểu diễn đó bảo sao nó không hưng phấn được. Nó tưởng tượng sau này mình cũng có được sức mạnh như vậy nên càng hưng phấn. Có điều Tần Vũ không biết là Man Đống thiên sinh thần lực, Tần Vũ muốn luyện thành trình độ đó thì thập phần gian nan.
Một nam tử cao gầy mũi ưng bước lên nói: "Ta tu luyện Thiết Sa Chưởng."
Tần Vũ nhìn vào tay của nam tử đó, quả nhiên khác hẳn với thường nhân, da tay xù xì thô ráp, thậm chí có chỗ còn chuyển sang màu xanh. Nam tử mũi ưng bước tới tảng đá gần đó, đột nhiên đánh ra một chưởng. Tảng đá tức thì chấn động phát ra một tiếng lớn, sau một chưởng đó thì vỡ ra thành hơn chục mảnh. Chưởng đó quả thật kinh thế hãi nhân.
Tần Vũ nhìn sang lão đại, thực sự chấn kinh khi nhìn thấy nam tử mũi ưng thi triển công lực. Nếu như chưởng đó mà đánh vào thân người, ai có thể chịu nổi?