Tinh Thần Biến
Chương 92 : Ngũ Đức Chi Tử
Ngày đăng: 23:18 19/04/20
Tần Vũ và Tiểu Hắc cùng nhau phi hành.
"Ô Giang, dài hơn hai ngàn dặm, quanh co phức tạp, là con sông lớn nhất tại Bá Sở quận này, xuyên qua hơn mười thành trì, khi xưa cũng là nơi Tây Sở bá vương chết, cách kinh thành không xa lắm", Tần Vũ cùng với Tiểu Hắc dùng linh thức truyền âm nói.
"Đại ca, Ô Giang dài như vậy mà đại ca cùng Hạng Ương lại chỉ hẹn quyết chiến trên Ô Giang thi ai biết là chỗ nào trên sông chứ? Đại ca cùng Hạng Ương vẫn chưa nói rõ mà!", Tiểu Hắc nghi hoặc hỏi. Cả Tần Vũ và Hạng Ương đều không phải là những người sơ ý, Tiểu Hắc đoán là bọn họ đã xác định địa điểm nên hồi nãy không hỏi gì, giờ tiện thể nó hỏi luôn.
Tần Vũ cười nói" Còn nhớ hồi nãy ta cùng Hạng Ương nói gì không?"
Tiểu Hắc nhớ lại những gì Tần Vũ nói, tức thì mình bạch. "Ha ha, đại ca, đại ca thật là âm hiểm nha. Thảo nào Hạng Ương nghe thấy lại biến sắc như vậy", trí tuệ của Tiểu Hắc cực cao, chỉ cần nghĩ kỹ đương nhiên là sẽ hiểu rõ.
Nguyên là khi Tần Vũ và Hạng Ương đang nói, đột nhiên lại hỏi " Hạng Ương, có phải phụ thân Tây Sở bá vương của ngươi chết trên dòng Ô Giang?", rồi lại hướng về Hạng Ương đề nghị quyết đấu. Hạng Ương là một đại nhân vật đương nhiên hiểu rõ bọn họ muốn nói địa điểm quyết đấu là nơi Tây Sở bá vương đã chiến tử. Ý tứ của Tần Vũ rất rõ ràng, hắn muốn nơi Tây Sở bá vương chết cũng là nơi Hạng Ương phải chết.
"Hừm, ngàn năm trước, thượng tiên của Tần gia tại Ô Giang này đã giết chết Kim Đan kì Hạng Vũ. Ngàn năm sau, hai huynh đệ chúng ta cũng tại địa điểm đó sát tử Hạng Ương", Tần Vũ cười nói.
Tiểu Hắc cũng dụng linh thức truyền âm cười lạnh : " Để phụ tử cùng chết một chỗ, được như vậy chắc Hạng Ượng cũng mãn nguyện ".
Tiểu Hắc đối với ngoại nhân, trừ Tần Vũ ra, còn thì đều không quan tâm. Người của Tần gia, do có quan hệ với Tần Vũ nên Tiểu Hắc cũng còn có chút ý tốt, còn ngoài ra thì không để ý. Riêng đối với người của Hạng gia, vì tình cảm với Tần Vũ, nó coi họ như là kẻ thù.
"Tiểu Hắc, từ giờ cho tới ngày mai, chúng ta vẫn còn có chuyện phải làm. Ngươi có đoán được chuyện gì không?" Tần Vũ cười nói.
"Vẫn còn có chuyện nữa à?", Tiểu Hắc trầm ngâm suy nghĩ một lát, "Đại ca, mọi chuyện người đã nói với gia đình rồi thì đúng ra không còn cái gì để lo lắng… À, đệ biết rồi", ánh mắt sắc bén của Tiểu Hắc lấp lánh quang hoa, "Ngũ Đức, đúng không?"
Tần Vũ linh thức truyền âm nói: "Thông minh. Ngày mai, trong đêm trăng tròn trên Ô Giang, chúng ta cùng Hạng Ương quyết chiến, tuyệt đối không được phép sai lầm. Không chỉ riêng cái mạng của chúng ta mà còn cả Tần thị nhất tộc. Bởi vậy….nếu để cho Ngũ Đức-cao thủ Kim Đan hậu kì còn sống, ta thật sự không an tâm để chiến đấu". Ý tứ của Tần Vũ đã quá rõ. Giả như khi Tần Vũ và Tiểu Hắc đang cùng Hạng Ương quyết chiến, Ngũ Đức bất chợt tấn công thì tình thế chắc chắn sẽ thay đổi. Đó cũng là một khả năng. Còn một khả năng nữa là nếu bọn họ cùng chết với Hạng Ương thì sẽ lưu lại cho Tần gia một mối cừu hận là Ngũ Đức, đối với Tần gia mà nói chính là một sự uy hiếp lớn lao. Bất kể có chuyện gì, việc đầu tiên cứ phải là tiêu diệt Ngũ Đức.
" Được, Ngũ Đức, sư đệ của hắn suýt chút nữa đã giết đại ca, để đệ thay đại ca hóa kiếp hắn", Tiểu Hắc căm hận nói.
"Tiểu Hắc, không cần ngươi ra tay đâu. Sư huynh đệ hai người bọn chúng tất cả sẽ do chính tay ta tiễn lên đường". Trong mắt Tần Vũ thoáng hiện hàn ý. Giết Ngũ Hành, giữa hắn và Ngũ Đức có một mối thù không cho phép cả hai cùng tồn tại. Tần Vũ đối với mọi người rất chân thành nhưng đối với địch nhân thì lại tuyệt không có thương hại.
Tiểu Hắc tán đồng: " Đúng rồi, đại ca, thế thì phải cho đệ được nhìn thấy sự lợi hại của đại ca đấy!"
Tiểu nhị cầm lấy ngân phiếu, mắt sáng lên, vội ân cần nói: "Thưa khách quan, kinh thành tối qua đúng là phát sinh một chuyện lớn. Một vị thượng tiên từ trên không trung đã lớn tiếng gọi một người có tên là Hạng Ương. Sau đó vị thượng tiên đó bỏ đi. Bất quá trước khi đi có nói một câu mà mọi người trong kinh thành ai cũng đều nghe thấy cả"
Trong lòng Tần Đức nhẹ nhõm hẳn, đương nhiên là vì Tần Vũ và Hạng Ương vẫn chưa bắt đầu đại chiến. "Nói câu gì?", Tần Đức vội hỏi.
"Ngày mai, vào đêm trăng tròn, trên dòng Ô Giang…Hạng Ương, nhìn ngươi không dám tới đâu… Khách quan, thanh âm của vị thượng tiên đó rất lớn, trên trời dưới đất đều có thể nghe thấy, trong kinh thành không ai là không biết. Từ hôm qua đã có vô số cao thủ, thậm chí là Tiên Thiên cao thủ đi tới Ô Giang. Tất cả mọi người đều nói là có thể chính là địa điểm mà Tây Sở bá vương đã chết" tiểu nhị khẳng định.
Tần Đức khẽ cười, trong lòng cũng thấy phải gật đầu đồng ý.
Trên dòng Ô Giang?
Ô Giang dài như vậy, ai biết là nằm ở đoạn nào? Nói tới địa điểm nổi bật của Ô Giang thì có lẽ chỉ có nơi Tây Sở bá vương đã chiến tử, lại thêm liên hệ với bản thân Hạng Ương thì có thể khẳng định điều đó.
Uống xong chén trà, Tần Đức liền rời khỏi kinh thành, tới thẳng Ô Giang.
***
Vị Ương cung.
Cánh cửa của Vị Ương cung tự động bật mở. Hạng Ương, mặc áo đen từ trong cung bước ra. Tối nay mới quyết chiến nhưng dù trời còn đang sáng, Hạng Ương vẫn quyết định tới địa điểm quyết đấu. Hạng Ương thật sự rất cẩn thận. Trước khi chiến đấu, điều đầu tiên vẫn là phải quan sát, đề phòng đối phương thiết lập trận pháp hay cấm chế. Nếu không sớm phát hiện thì khi quyết chiến sẽ rất bất lợi.
"Sư tôn, không tốt rồi, Ngũ Đức đã chết", Lam Tuyết Mưu từ xa đang vội vã tiến đến, nhìn thấy Hạng Ương lập tức kêu lên.
Hạng Ương nhẽ nhướng mày: "Ta biết rồi". Hạng Ương không nói tiếng nào, trong lòng ông ta chỉ khẽ cười lạnh: "Hừm, bọn ngươi một người một ưng muốn hạ uy thế của ta. Tiếc là…. một Kim Đan kì Ngũ Đức đối với ta mà nói chỉ là đồ vô dụng".
Hạng Ương, trường bào tung bay, toàn thân bay thẳng lên không, nhắm Ô giang bay tới.