Tinh Thần Biến
Chương 96 : Mạt lộ
Ngày đăng: 23:18 19/04/20
Năm vạn Liệt Hổ quân Tần gia hoàn toàn bao vây kinh thành, mỗi chiến sĩ Liệt Hổ quân mắt đều ánh lên niềm kiêu hãnh, hiển nhiên là do chuyện khởi binh chưa quá nửa năm nay cả Sở vương triều đều lọt hết vào tay Tần gia, bọn họ vốn là tướng sĩ tinh anh của Tần gia lòng cũng rất tự hào.
Quân cấm vệ của hoàng cung đã sớm tan tác, viên thống lĩnh cấm vệ quân thật ra là phần tử tinh anh của Hạng gia, nhưng hắn lại bị tên phó thống lĩnh ham sống sợ chết giết tươi rồi mang đầu hướng về Tần gia đầu hàng, cấm vệ quân hoàn toàn hỗn loạn.
Con cháu Hạng gia vốn là dòng dõi Hạng Vũ, mỗi người đều hào khí ngất trời, nhưng qua nhiều năm xa hoa hoàng tộc Hạng gia đều hủ bại đọa lạc, thấy Hạng gia sắp đến hồi kết thúc, người nào cũng lo thu vén của cải, lo đầu hàng vì đối sách của Tần gia lại không tịch thu tài sản, bỏ tù họ.
Giờ phút này hoàng cung trên dưới hỗn loạn. Gia tộc Hạng gia có người tuyệt vọng tự sát. Quần thần, thái giám, cung nữ, cấm vệ chạy ra Liệt Hổ quân cầu sống. Cũng có cấm vệ quân trung thành rượt giết những kẻ ham sống sợ chết kia.
Loạn, loạn, loạn!
Ngày tàn của Hạng gia đã đến, cả hoàng cung lòng người hỗn loạn, giành nhau cướp giật châu báu, tàn sát lẫn nhau. Năm vạn Liệt Hổ quân mỗi người đều thần tình lãnh đạm đứng nhìn mọi điều xảy ra, tuyệt không nhúng tay.
Trên đại điện, trên long ỷ chỉ còn lại mình Hạng Quảng và một lão thái giám râu tóc bạc phơ đứng ở bên.
"Hoàng Thượng."
Thái giám tổng quản Vương Mạnh nhìn vị hoàng đế của Sở Vương triều Hạng Quảng trước mắt. Vương Mạnh từ nhỏ đã nhập cung, người thân duy nhất còn lại là muội muội thì đã có cháu, Vương Mạnh đã sớm an bài cho muội muội và cháu chạy sang Minh Vương triều. Còn bản thân Vương Mạnh năm nay đã chín mươi tuổi rồi nên không còn muốn bỏ chạy nữa. Nguồn: https://truyenfull.vn
Ngồi trên long ỷ, Hạng Quảng phảng phất như ngủ mê, nghe tiếng Vương Mạnh hồi lâu mới bị đánh thức, ngẩng đầu lên, mắt vô thần nhìn thoáng qua Vương Mạnh: "Ha, Vương tổng quản, cuối cùng chỉ còn ngươi ở với trẫm."
Vương Mạnh nói: "Hoàng Thượng vì sao không đào tẩu chứ? Chỉ cần người giữ lại tánh mạng, há không thể Đông Sơn tái khởi sao?"
Hạng Quảng lắc đầu: "Bất luận kẻ nào đều có thể trốn, trẫm không thể trốn." Bất chợt trong mắt ngấn một tia lãnh lệ "Tần gia chuẩn bị nhiều năm như thế tuyệt không phát động bởi vì bọn họ vốn chỉ mong hưởng thụ địa vị và quyền lực của cái chức Trấn Đông Vương. Chỉ vì trẫm gây ra chuyện, buộc chúng bây giờ nổi loạn."
"Vì trẫm, Tần gia nổi loạn mục tiêu là trẫm." Hạng Quảng cả người như điên loạn.
"Lão tổ tông đã an bài con cháu Hạng gia vì tiền đồ sau cùng ẩn núp tại một nơi khác, đây là lão tổ tông đề phòng vạn nhất, xem ra bây giờ lại là biện pháp duy nhất cho việc truyền lại dòng dõi của Hạng gia. Bây giờ họ mới là mục tiêu quan trọng nhất cho Hạng gia. Trẫm tuyệt đối không thể trốn, một khi trẫm trốn, Tần gia sẽ huy động tất cả thủ hạ truy lùng trẫm, thậm chí có trốn thoát, con cháu có thể bị tìm ra." Hạng Quảng tính toán vẫn có chút chiến ý.
Hạng Quảng cười buồn: "Trẫm không thể bỏ chạy. Không có lão tổ tông, trẫm tuyệt đối không thể chạy thoát khỏi thiên la địa võng của Tần gia. Đã như vậy trẫm sẽ chờ Tần Đức đến, giết ta rồi hắn sẽ không toàn lực truy sát con cháu Hạng gia. Có bốn đại đệ tử của lão tổ tông bảo hộ, những con cháu sớm bỏ trốn có thể giữ được mạng. Trẫm chỉ mong một ngày nào đó họ có cơ hội báo cừu diệt quốc, trẫm dù chết cũng cam lòng."
Vương Mạnh nhìn Hạng Quảng hồi lâu, phảng phất như lần đầu tiên biết Hạng Quảng, rồi thở dài: "Hoàng Thượng, lão thần cũng vì Hoàng Thượng"
Nhưng tiếp đó trong truyền thuyết "Song nguyệt", Tần Vũ cùng Tiểu Hắc liên thủ giết Hạng gia cao thủ cũng chính là đệ nhất hoàng đế Hạng Ương.
Sau đó, Tần Đức xuống lệnh một tiếng, một quận Phách Sở cuối cùng của Hạng gia cũng bị tiêu diệt, Hạng gia nhất tộc bị diệt, Sở Vương cũng bị diệt theo.
Một tháng sau, cả mười hai quận của Sở vương triều đều được tiến hành chỉnh đốn, Hạng gia tàn dư đều bị giết, thế lực Tần gia trong dân gian đối với việc truy bắt tàn dư còn lại của Hạng gia có tác dụng thật lớn.
Hán vương triều cùng Minh vương triều từ đầu muốn nhân cơ hội kiếm lời, chỉ vì Sở vương triều nội chiến, thực lực quân sự cơ hồ không tổn thất. Thay vì nguyên bản chia ra bốn nhà, lúc này lại hoàn toàn tập hợp lại.
Bắc vực lưỡng quận của Thượng Quan gia hoàn toàn nắm trong tay Tần gia, Mộc gia cam tâm dâng lên Nam vực tam quận lúc trước thuộc về Hạng gia, giờ phút này chỉ Tần gia mới chánh thức nắm trong tay mười hai quận. Còn vì sao Mộc gia phản lại Hạng gia, vì sao dâng lên nam vực tam quận dễ dàng như thế?
Nguyên nhân là…
Nam vực tam quận của Mộc gia, căn bản khi xưa đã cùng Tần gia phân chia.
Nhưng Mộc gia vẫn tiếp tục ẩn dấu, thậm chí ra vẻ trung thành không hai lòng với Hạng gia, xuyên suốt trăm năm cho tới bây giờ Mộc gia đều là theo bước Hạng gia, thậm chí Hạng Ương cho rằng Mộc gia thực sự trung thành. Mộc gia cùng Tần gia phân chia mật ước này cũng chỉ có mỗi nhà nhất đại gia chủ, và gia tộc trưởng lão mới biết.
Trong vương phủ Viêm kinh thành.
Một mặt Tần Vũ an tâm tu luyện, khôi phục tu vi đã tổn thất lúc trước do cuộc chiến với Hạng Ương, mặt khác lại cùng Phong Ngọc Tử, Tần Đức đàm luận vấn đề tu chân. Tần Vũ thương thế dần hồi phục.
Trong biệt viện của Tần Vũ trong Vương phủ, Tần Vũ, Tần Phong, Tần Chính, Tần Đức, Phong Ngọc Tử năm người ngồi ở thạch trác bàng, lúc này trên thạch trác trải ra ba quyển bí tịch, là ba quyển bí tịch mà lúc trước Tần Vũ lưu lại.
"Tiểu Vũ, ba quyển bí tịch ngươi đưa, ta và Phong bá bá đều xem qua rồi. Phong bá bá nói, ba quyển bí tịch mỗi một quyển đều là Tu Chân Giới tối thượng tu chân bí tịch, Phong bá bá ngươi bây giờ đã vứt bỏ phương pháp tu chân trước kia để tiến hành tu chân theo những phương pháp này." Tần Đức cười nói.
Phong Ngọc Tử cũng cảm thán thở dài: "Tiểu Vũ, dù là mật pháp tu luyện của tông môn, bất quá ta cũng chỉ biết đạo Nguyên Anh khí bí quyết mà thôi, hơn nữa rõ ràng không tinh thâm bằng phương pháp tu luyện huyền diệu như thế. Phỏng chừng tông môn trấn tông bảo điển của chúng đều thua kém."
Tần Vũ lại không thuyết giảng, ngược lại một tay duỗi ra, năm ngọn trung phẩm linh khí đoản đao cùng với một cây trường thương màu đen nổi bồng bềnh trên lòng bàn tay.