Tinh Thần Châu
Chương 1006 : Dược Long Môn (3)
Ngày đăng: 09:59 18/04/20
Chết rồi! Dược Thiên Sầu không nói gì đưa mắt nhìn đám người Thủy tộc đang buồn rầu thê thảm, tổ tiên từng nghe qua cá chép vượt Long Môn, nhưng chỉ tưởng là trong truyền thuyết, không nghĩ tới chơi chuyện phong cách như vậy còn có thể nguy hiểm tính mạng, chậc chậc!
Trong lúc thổn thức cảm khái, Dược Thiên Sầu cảm giác được bàn tay nhỏ đang ôm cánh tay của mình có chút run rẩy, hắn cúi đầu nhìn tiểu Nguyên, biết nó đã bị hù sợ.
"Bằng tu vi Minh Hoàng sơ kỳ của đại thừa tướng còn không chịu đựng được, với tu vi của chúng ta làm sao có thể thành công?" Đại công chúa có chút nhụt chí nói, vẻ nắm chắc thắng lợi trước đó đã không còn tồn tại.
"Trong truyền thuyết Minh Hà Hắc Lý bộ tộc chúng ta trước khi hóa long mà đi đều cùng người kết xuống thiện duyên, sau đó mới lấy được thành công." Đại thái tử thở dài một tiếng nói: "Hay là thật phải làm như thế mới được? Mà cái gọi là thiện duyên rốt cục là chỉ cái gì?"
Vài vị thái tử cùng công chúa nghe vậy đều đang nhíu mày suy nghĩ, mà tiểu Nguyên đang cúi thấp đầu vừa nghe được lời này bỗng nhiên mãnh liệt ngẳng phắt đầu nhìn về phía Dược Thiên Sầu. Nhưng Dược Thiên Sầu lại đang ngẩng đầu nhìn lên không giám định và thưởng thức hai con thiên mã đứng trên Hóa Long Môn, suy nghĩ tại sao trên đời này lại có loài ngựa trong suốt như thế, không biết hai con ngựa này đến tột cùng đã đến từ phương nào? Hắn hồn nhiên không biết tiểu Nguyên ngay lúc này trong mắt nhìn hắn đều đang lóe ra ánh sao.
"Còn có ai nguyện thử?" Ly Quảng đứng trên người một con độc giác thủy tê, nhìn quanh Thủy tộc bên dưới, giọng nói vô cùng đau lòng: "Ai cũng có thể thử, ta không ngăn cản, nhưng chuyện của đại thừa tướng vừa rồi tất cả mọi người đều thấy được, hi vọng mọi người lượng sức mà đi, vạn lần không được xúc động, còn có ai nguyện ý thử?"
Gần trăm con Minh Hà Hắc Lý lộ trên mặt nước đều chậm rãi chìm vào trong nước, trong nhóm cũng không còn ai có tu vi như đại thừa tướng, mạnh hơn đại thừa tướng phần lớn đều mất đi cơ hội vượt Long Môn ở lần trước đã lãng phí mất, cũng phần lớn không có tới, còn đang trấn thủ Ly Cung.
Trước đó bọn họ thương nghị, chính là vì không muốn làm ra chuyện thử sức vô nghĩa, không công lãng phí mất một lần cơ hội, vì thế mới để đại thừa tướng có tu vi cao nhất đi ra. Nhưng ai biết đại thừa tướng đã mạnh đến như thế, không thành công thì thôi thậm chí đã đánh mất cả tính mạng. Thấy tình huống thê thảm như vậy, thử hỏi những người có tu vi còn không bằng đại thừa tướng, ai còn dám dùng thân mình đi mạo hiểm? Chỉ có thể chùn bước!
Đám thái tử và công chúa lúc ban đầu còn đang mong chờ, lúc này cả đám sắc mặt xám trắng, không ai tiếp tục mở miệng, cho dù là hoàng tộc, nhưng khi cảm nhận được trước sự sinh tử thì mọi người đều ngang hàng như nhau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Mắt nhìn ánh mắt đang trành tới xung quanh, hắn lập tức cúi đầu nhìn tiểu Nguyên xấu hổ cười nói: "Tiểu Nguyên, ngươi nhất định là nghe lầm, ta chỉ nói là hi vọng ngươi có thể vượt qua Long Môn, làm sao nói qua có biện pháp giúp ngươi phóng qua Long Môn? Mau trở lại bên chỗ mẫu thân ngươi đi, nghe lời!" Hiện tại hắn làm sao dám thừa nhận chính mình từng đem chuyện thành kính của Minh Hà Hắc Lý bộ tộc để đi lừa dối người, hơn nữa còn là lừa dối Ly Cung tứ thái tử.
Lúc này Thương Vân Tín nhẹ nhàng xuy một tiếng, âm thầm truyền âm cười lạnh nói: "Hiện tại biết sợ? Trước đó hành động to gan lớn mật vĩ đại đi đâu rồi? Thế nhưng muốn đem tứ thái tử Ly Cung muốn ăn, ngươi có dũng khí!" Thận Vưu đứng một bên không tiếng động cũng vẻ mặt đầy quái dị nhìn Dược Thiên Sầu.
"Ô ô! Không đúng, ngươi đã nói." Lúc này tiểu Nguyên nghẹn ngào lên, buông tay ra chỉ vào mũi Dược Thiên Sầu khóc nói: "Ngươi đã nói ngươi gọi là Dược Thiên Sầu, là Dược của vượt Long Môn, (dược còn gọi là nhảy, vượt, phóng), nói có duyên với ta, còn bảo ta gọi ngươi là Dược ca ca." Lại lập tức chuyển hướng Thương Vân Tín cùng Thận Vưu nói: "Bọn hắn cũng nghe được, có thể làm chứng, rõ ràng ngươi dùng một cây cần câu đem ta...
Hai chữ "cần câu" vừa xuất hiện Dược Thiên Sầu chợt lảo đảo, nhanh chóng bế bổng tiểu Nguyên trong tay tam công chúa, một tay Ồm đầu tiểu Nguyên đè vào trong ngực của mình, còn làm bộ dạng như vuốt đầu an ủi, hống: "Tiểu Nguyên ngoan, đừng khóc, đừng khóc..." Trên thực tế hẳn chỉ muốn đem miệng của tiểu Nguyên đè vào ngực mình không cho nó nói tiếp lời vừa rồi.
Nhưng cuối cùng cũng đều đã chậm, đối với đại đa số Minh Hà Thủy tộc mà nói, "cần câu" tuyệt đối là hai chữ khiến cho họ căm thù đến tận xương tủy, nhất là đối với một đám cá chép. Lúc này chẳng những toàn bộ gương mặt của Minh Hà Hắc Lý bộ tộc đen tối, dù là thủy vực xa xa cũng không thiếu hào cường Minh Hà Thủy tộc gương mặt cũng đang dần dần dữ tợn lên.
Cần câu, lưới đánh cá gì đó, đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là sự vũ nhục, hơn nữa còn là sự vũ nhục rất lớn rất lớn.
Người bình thường ở trước mặt họ đều kiêng dè nhắc tới hai chữ này, nhưng bây giờ ở Minh Hà lại có người dám sử dụng loại đồ vật đó...!