Tinh Thần Châu

Chương 1024 : Lời bàn cao kiến của Bạch Khải

Ngày đăng: 09:59 18/04/20


Hai phu thê vội vàng muốn biết kết quả cuối cùng như thế nào, nhưng nghe được hắn nói như vậy, hai người đành phải bái Dược Thiên Sầu. Tuyết Hoàng theo sau ôm quyền nói: "Nhờ tiên sinh, không biết Linh Lung thế nào?"

 

Dược Thiên Sầu rút lại hai tay đặt trên lưng Tuyết Linh Lung, giúp nàng nằm trở xuống giường, bước xuống đi tới chỗ hai phu thê, sắc mặt ngưng trọng nói: "Nói thật, hiện tại ta vẫn không có nắm chắc nhất định có thể đuổi được Tam Muội Chân Hỏa đi ra..."

 

Hai phu thê lòng có linh thông đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ trao đổi ánh mắt. Hai người đều nhìn thấy được thủ đoạn khống hỏa thật kỳ diệu của Dược Thiên Sầu, hơn nữa lại nghe hắn nói đã tìm được tung tích Tam Muội Chân Hỏa mà bằng vào tu vi của hai phu thê đều không thể tìm được, lúc này nghĩ lầm là Dược Thiên Sầu muốn mượn việc này áp chế bọn họ để có lợi thế đàm phán.

 

Tuyết Hoàng thoáng trầm ngâm, nói: "Nếu tiên sinh có thể chữa khỏi tổn thương của tiểu nữ, có chuyện gì cần tại hạ giải thích nghi hoặc, tại hạ biết sẽ nói hết!" Đây không thế nghi ngờ là đã khai ra điều kiện, chỉ cần ngươi trị tốt tổn thương của nữ nhi ta, ngươi muốn biết bí mật gì ta đều sẽ nói cho ngươi biết. Chỉ là trong lời nói của hắn cũng uyển chuyển, có việc cầu người không có biện pháp a!

 

Dược Thiên Sầu nghe vậy trong lòng mừng thầm, nhưng hắn biết, tất cả mọi người là người đánh đánh giết giết đã quen nhìn thấy mưa gió. Loại chuyện chỉ nói bằng miệng mà không có bằng chóng, nói trở mặt liền trở mặt, ngươi ngay cả địa phương tố khổ cũng không có. Hơn nữa, chính minh ngay trước mặt đối phương bại lộ Thanh hỏa, há có thể vì chuyện nhỏ như vậy lại làm hỏng chuyện đại sự...

 

Chỉ thấy gương mặt Dược Thiên Sầu sầm xuống, trầm giọng nói: "Phu thê hai người đem ta trở thành người nào vậy? Dược Thiên Sầu này có làm tặc cũng có đạo, có điểm mấu chốt khi làm người của mình, nếu muốn làm gì cũng sẽ tự minh đi tranh thủ, không cần ngươi nói lời quanh co xem như bố thí...Lời này nghe được rất có cốt khí, kỳ thực nếu an tĩnh mà ngẫm lại, cũng chẳng khác gì chưa nói.

 

Tặc cũng có đạo? Hai phu thê nghe vậy cảm thấy kính nể, nhất thời hết lời để nói, không nghĩ tới chủ động tỏ ý ngược lại chọc giận tới hắn. Tuyết Hậu lập tức bước ra dàn xếp cười làm lành nói: "Tiên sinh không nên tức giận, hắn chỉ sốt ruột cứu con mà thôi..."

 

"Bỏ đi, hiện tại không nên nói những việc khác." Dược Thiên Sầu lừa dối một phen, lại lập tức dời sang chuyện khác, nhìn chằm chằm Tuyết Linh Lung nằm trên giường nói: "Tam Muội Chân Hỏa này có chút tà môn, đã chọn cùng Linh Lung công chúa dung hợp làm một để che giấu tung tích, hiện tại Linh Lung công chúa chính là nó, mà nó chính là linh lung công chúa, cho nên mọi người mới không thể tìm được tung tích của nó. Nếu không phải ta dùng Thanh hỏa dụ dỗ nó, chỉ sợ thật sự không thể tìm thấy nó."

 
"Ai! Đúng là hắn..." Tuyết Hoàng than nhẹ nói: "Lúc ấy ta cũng đưa ra nghi hoặc như ngươi với Bạch Khải. Bạch Khải nói người này tu luyện có lối đi khác hẳn. Hắn có thể thao khống phong hỏa lôi điện tuyết vũ phong sương hết thảy trong tự nhiên, nói rõ hắn vô cùng giải thích với các loại uy lực tương sinh tương khắc trong thiên địa, có thế thành thục dễ dàng, nếu không bằng vào tu vi của hắn thật không thể chạy thoát sự đuổi giết. Tam Muội Chân Hỏa có thể làm cho mọi người bó tay hết cách, nhưng trong mắt người này có lẽ vốn không coi vào đâu."

 

MÁchể" Dược Thiên Sầu theo bản năng sờ sờ mặt mình nói: "Người nọ có khoa trương như lời Bạch Khải nói hay không?"

 

"Ta cũng hiểu được rất không có khả năng, thậm chí còn hoài nghi có phải Bạch Khải muốn mượn tay của ta truy xét người nọ. Chính là sau đó ngẫm lại...Ta biết rõ con người của Bạch Khải tuy rằng thái độ làm người xử sự lợi hại thủ đoạn, nhưng lại là người có tâm cao khí ngạo, không đến mức vì một bại tướng dưới tay mà nói lời dối trá gạt người." Tuyết Hoàng đưa mắt nhìn thê tử đang cắn chặt môi trong lòng, lắc đầu nói: "Nhưng người nọ bị Bạch Khải đuổi giết trốn vào Minh giới cấm địa. Dù là sống hay chết cũng không biết, huống chi ngay cả Bạch Khải cũng không dám xông vào, ta thật không phải vì sợ chết...Ai! Không nói những điều vô dụng này nữa, xin tiên sinh hãy làm hết sức mà thôi!"

 

Dược Thiên Sầu nghe được không ngừng cười khổ. Nghe hắn vừa nói như vậy, đối với phương pháp mình muốn bày cứu lại càng thêm không có lòng tin, lắc đầu nói: "Thời gian rời đi quá dài, ta muốn đi xuống nói với bọn họ một tiếng. Nếu không Thương Vân TÚI thấy ta chậm chạp không về không đại náo mới lạ, làm không tốt sẽ ảnh hưởng công việc cứu trị của chúng ta, dù sao hiện tại tính mạng của ta liên lụy tới tính mạng của hắn cùng an nguy của cả Tuyệt Tình cung...

 

"Hiểu được." Tuyết Hoàng gật gật đầu. Hắn an ủi thê tử vài câu, đưa tay nói: "Mời!" Sau đó cùng Dược Thiên Sầu đi ra.

 

Hai người vừa xuống dưới lầu, liền gặp phải Thương Vân Tín vẻ mặt như đưa đám mang theo Thận Vưu cùng Đinh Tương đi tới đại đường. Nhìn thấy Dược Thiên Sầu bình yên vồ sự, sắc mặt Thương Vân Tín rốt đã khá hơn. Bất quá mấy người nhìn thấy Tuyết Hoàng cùng Dược Thiên Sầu từ hậu cung đi ra, hơn nữa thái độ hiền hòa, đều có chút kinh ngạc không biết đã phát sinh chuyện gì.

 

"Lão Thương! Tạm thời các ngươi cứ an tâm ở lại đây, ta có một số việc cần thỉnh giáo Tuyết Hoàng. Sau khi chuyện kết thúc, chúng ta lập tức rời đi..." Dược Thiên Sầu đi tới trước mặt mấy người cười nói. Tuyết Hoàng ở bên cạnh gật gật đầu, tỏ vẻ sẽ thả mọi người ly khai...