Tinh Thần Châu

Chương 1035 : Mộ Quang chi thành

Ngày đăng: 09:59 18/04/20


Đông Thuận nhìn phi hành thơi đang đuổi theo, cười tủm tỉm nói: "Có Thương Vân Tín che chở, trong lúc nhất thời làm gì có biện pháp tốt, bất quá cách Mộ Quang chi thành không xa, tới Mộ Quang chi thành xem lại đi! Cũng sẽ có biện pháp dụ dẫn hắn rời khỏi bên người Dược Thiên Sầu."

 

"Tốt! Vậy hãy để cho hắn tạm thời sống lâu vài ngày!" Mục Binh nghiến răng nghiến lợi nắm tay nói, vẻ oán hận thật lâu khó tiêu tan.

 

Đinh Tương khống chế phi hành thơi còn cách khoảng gần ngàn thước, không đề rơi xa cũng không quá mức tiếp cận...Song phương cứ như vậy một trước một sau cấp tốc đi về phía trước...

 

Dọc theo đường đi không kinh không hiềm, cứ như vậy qua ước chừng năm ngày thời gian, theo phi hành thơi phía trước chậm rãi giảm tốc độ, Đinh Tương cũng giảm bớt tốc độ quay đầu lại nhìn mấy người nói: "Tới Mộ Quang chi thành!"

 

Không cần hắn nói, mấy người đã thấy được xa xa trên binh nguyên có nhiều điểm đèn đuốc như bầu trời đêm đầy sao, diện tích không nhỏ, đối với Minh Giới luôn ở trong đêm đen, có vẻ có chút khác lạ. Trong mấy người ngoại trừ Dược Thiên Sầu, đều đã đi tới nơi này, cho nên Dược Thiên Sầu có vẻ có chút vô cùng tò mò đánh giá chung quanh...

 

Phi hành thơi đưa đám người Mục Binh đã tiến vào chỗ đèn đuốc, phi hành thơi phía sau đang muốn rớt xuống, Dược Thiên Sầu lại quát lên: "Đợi một chút!" Đinh Tương tỏ vẻ lý giải đem phi hành thơi dừng tại không trung, bởi vì đại đa số mọi người mới tới đều khó tránh khỏi sẽ tò mò ngắm nhìn hoàn cảnh của Mộ Quang chi thành. Nguồn: https://truyenfull.vn

 

Phía dưới là một tòa thành quách thật lớn, những dãy kiến trúc phòng ốc tung hoành, chiếu sáng đèn đuốc nên từ xa xa có cảm giác như bầu trời đêm đầy sao. Trong thành quách cũng ít có kiến trúc nào quá cao, ngẫu nhiên có được lầu các cao tới ba tầng đã xem như cao nhất. Nhìn những con đường đan xen như dệt võng, kỳ quái chính là đèn đuốc hầu như chỉ thắp sáng bên trong phòng, bên ngoài hoặc ngã tư đường hoặc chật hoặc rộng lại có rất ít vật chiếu sáng.

 

Ờ trung trơng thành quách có một quảng trường, trong quảng trường có một kiến trúc hình tròn cao tới mười thước, bề rộng tới trăm thước, nhưng trên mặt đất lại tọa lạc một pho tượng điêu khắc hình rắn thật lớn, đồng dạng có gần trăm thước cao, đứng vững trên bầu trời đêm. Đáng tiếc chính là, điêu khắc hình rắn này lại là một điêu khắc không trọn vẹn.

 

Chính xác mà nói, đây là một điêu khắc thân rắn mình người, đuôi rắn uốn lượn cong vòng chống đỡ nửa thân trên là một thân thể nữ nhân, bả vai đã không còn, có thể nhìn ra nửa thân trên là một nữ tử, bởi vì có thể nhìn thấy nửa thân trần bên trên có một cặp ngực cực lớn lõa lồ bên ngoài, lại không biết từ vai tới đầu vì nguyên nhân gì bị tổn hại.
Đinh Tương tự nhiên cũng bị kinh ngạc, nhìn thấy mấy người Dược Thiên Sầu cũng không tâm tư bận tâm, mà là đi tới ngã tư đường nhìn quanh một lần, cuối cùng nhìn một người ăn mặc kiểu tướng quân đứng trên nóc nhà chắp tay nói: "Nguyên lai là Lộc tướng quân." Chỉ chỉ khắp bốn phía nóc nhà hỏi: "n Long sơn trang luôn luôn nghiêm khắc tuân theo quy củ Minh Giới làm việc, không biết đây là ý gì?"

 

"Đinh trưởng lão, gần đây xảy ra một sự tình, bổn tướng quân phụng mệnh kiềm tra hết thảy đám người khả nghi. Nghe nói ngươi mới vừa mang về ba người lạ, xin hãy giao người đi ra, để bổn tướng quân mang về thẳm vấn." Lộc tướng quân kia lạnh lùng nói.

 

Ba người Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn nhau, không phải người khác, khẳng định là ba chúng ta...

 

"Này..." Đinh Tương nhìn mấy người Thương Vân Tín, nhất thời chỉ ba người lại cười khổ nói với người trên nóc nhà: "Lộc tướng quân hiểu lầm, bọn họ cũng không phải người khả nghi gì, một là Tuyệt Tình cung đại cung phụng Thương Vân Tín, một là Thiên Hạ thương hội chưởng môn Dược Thiên Sầu, còn một vị là Minh Hà Thủy tộc."

 

"lớn mật!" Lộc tướng quân quát lạnh một tiếng nói: "Đinh Tương, khi nào thì đến phiên Ẩn Long sơn trang các ngươi xen tay vào chuyện của Hắc mình đại quân? Có nghi ngờ hay không không phải do ngươi nói, bổn tướng quân tự nhiên sẽ điều tra rõ hết thảy. Người đâu! Đem ba người bọn hắn áp đi!" Ngón tay hướng về mấy người Thương Vân Tín.

 

Đinh Tương nhất thời nhìn ba người bất đắc dĩ cười khổ, chậm rãi lui ra, tỏ vẻ chính mình vô năng giúp đỡ.

 

Hơn mười quân sĩ lập tức từ trên nóc nhà thiềm xuống, thậm chí còn quá mức lấy ra xiềng chân cùng còng tay, hướng ba người xông tới. Dược Thiên Sầu không nói gì móc móc lỗ tai, hắn sợ cũng không phải sợ, nhưng thật nghĩ không ra vì sao lại xui xẻo như thế, gần đây lại đụng phải trò chơi quan binh bắt tặc, cũng không biết quanh thân đã phát sinh chuyện gì, khiến cho phải bắt những người xa lạ về thầm vấn...