Tinh Thần Châu

Chương 1049 : Vong Tình

Ngày đăng: 09:59 18/04/20


"Tạm thời còn chưa tra ra việc gì." Vẻ mặt thư sinh có chút đông cứng nói, điều này đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện gì đáng giá cao hứng.

 

Kim Thái nghe vậy chậm rãi xoay người đi tới trước cửa sổ, hờ hững nói: "Bạch Khải, ngươi cho ta là tiểu hài tử ba tuổi sao? Nếu như ngay cả một ít chuyện này cũng không tra ra được rõ ràng, ta xem vị trí Minh Hoàng này của ngươi hãy để cho người khác ngồi là xong." Ngụ ý thật rõ ràng, hắn không tin lời nói của đối phương.

 

"Bản thân ta là muốn cho ngươi ngồi, ngươi dám ngồi sao?" Thư sinh xuy một tiếng, đi đến phía trước cửa sổ, cùng Kim Thái sóng vai đứng, nói: "Nhiều lời thì nói ít đi, việc này ta không tâm tư cùng ngươi nhiễu tới nhiễu lui. Thực sự không phải là ta không có hết sức đi thăm dò rõ chân tướng, mà là tạm thời còn chưa tra ra kết quả, những người có liên lụy tới chuyện đó đều chết hết, có chút nhân vật mấu chốt lại sợ tội tự sát, ngươi nói có kỳ quái hay không?"

 

"Sợ tội tự sát?" Kim Thái bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn, đôi mày kiếm nhướng lên nói: "Việc này thật có chút biến hóa kỳ lạ khó lường, xem ra ngươi nắm Minh giới thật sự làm cho người không dám khen tặng, thậm chí có người dám ở dưới mí mắt ngươi đùa giỡn loại kỹ xảo này, chẳng lẽ ngươi cũng tìm không ra được kẻ chủ mưu?"

 

"Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm, tâm lý ta có nắm chắc." Hai tay thư sinh chống trên cửa sổ, nhìn thấy nhiều đom đóm đang nhấp nháy bên trong U Mộc Lâm, lạnh nhạt nói: "Nhưng bên chỗ của ngươi, cũng nên cẩn thận điều tra thêm cho ta. Có chuyện bản thân ta phải nhắc nhở ngươi, chuyện lần này không đơn thuần là Hắc Minh đại quân cùng vị nhạc phụ của đại thống lĩnh ngoại vụ của ngươi trộn lẫn cùng một chỗ, trong đó còn có thủ hạ của Hắc Sơn đại vương, ba phương thế lực lấy Mục Binh cầm đầu mà động, chỉ bằng tư cách Mục Binh còn chưa nhấc nổi làn sóng lớn như vậy, vị đại thống lĩnh ngoại vụ của ngươi kia chỉ sợ rất là không đơn giản!"

 

"Hắc Sơn đại vương?" Tinh quang trong ánh mắt dài nhỏ của Kim Thái lóe ra, nói: "Người này nghe thấy đã lâu, nghe nói rất lợi hại, ngươi không có điều tra thêm nội tình của hắn?"

 

"Nhiều năm trước đột nhiên xuất hiện, lấy thủ đoạn lôi đình cướp đoạt cắn nuốt mấy khối lãnh địa, liền rốt cục không có động tĩnh, có điểm hương vị thần bí khó lường." Bàn tay thư sinh nhẹ nhàng vỗ lên bệ cửa sổ, thản nhiên nói: "Minh giới không thể so Tiên giới của ngươi, càng là người lai lịch không rõ, lại càng làm cho người ta không tiện hành động thiếu suy nghĩ. Bất quá lần này hắn chủ động vươn tay tới nơi này, nếu còn không tỏ vẻ một chút, còn có điểm không thể nào nói nổi."

 
 

"Lần này xem như thiếu đại nhân tình của Hỏa lão nhân!" Vong Tình rốt cục thốt ra thanh âm vô cùng bình tĩnh, trong giọng nói không nghe ra có tình cảm gì phập phồng, giống như chỉ đang nói một chuyện thật bình thường.

 

"Thiếu nhân tình của hắn? Đệ tử không cho là như vậy." Mai Hòa cười khổ nói: "Tuyệt Tình cung trên dưới tìm hơn năm vạn năm, hi sinh vô số kể đệ tử, thu thập tam giới đệ nhất kim chúc luyện khí Lam Hải Kim Tinh, lớn như một ngọn núi, đã bị hắn tiêu xài trở thành một chút như vậy, ai biết hắn có nuốt riêng hay không. Những tài liệu khác không ngừng đòi hỏi, còn có ba vạn triệu thần phẩm linh thạch làm tiền công, cũng đã trả cho hắn không thiếu một viên, làm sao còn thiếu hắn nhân tình gì?"

 

Vong Tình chậm rãi xoay người lại, gió mạnh vẫn thổi tới, nhưng lúc này mái tóc dài cùng áo bào của hắn lại dừng lại, có thể dùng từ không chút sứt mẻ để hình dung. Ánh mắt lãnh đạm lại như thực chất lóe ra sau mặt nạ, quét một lần lên thân kiếm trong hai tay Mai Hòa, giọng nói bình tĩnh nói: "Hảo kiếm! Hỏa lão nhân phải trả giá trên thanh kiếm này xa xa vượt ra khỏi sự trả giá của chúng ta. Tìm ba vạn năm thời gian rèn luyện mà thành, thanh kiếm này đã muốn siêu việt toàn bộ kiệt tác hàng đỉnh của Hỏa lão nhân. Có thể nói chính là đại tác phẩm tâm huyết tổng thể, nói vậy kiếm này thành công, cũng làm bổn sự luyện khí của Hỏa lão nhân tăng lên độ cao thật lớn, trong tam giới chỉ sợ không còn bảo vật gì ngăn trở được phong mang của thanh kiếm này."

 

"Có lợi hại như vậy?" Mai Hòa nhìn thanh cự kiếm còn lớn hơn tấm bản sắt trong tay mình không thể tưởng tượng nổi nói.

 

"Kiệt tác có thể bễ nghễ thần khí vô song, kiệt tác cực giỏi!" Giọng nói bình tĩnh của Vong Tình vẫn mang theo vẻ tán thưởng, trong cơ thể bỗng nhiên trào ra một cỗ khí cơ thổi quét cự kiếm trên tay Mai Hòa, một trận thanh âm vù vù giống như long ngâm vang lên trên đỉnh núi, bén nhọn xuyên màng tai người, biển mây cuồn cuộn bên dưới núi đột nhiên dồn dập vũ động. Mai Hòa có thể cảm giác được cự kiếm trong tay rõ ràng truyền ra một cỗ cảm xúc vô cùng hưng phấn, không ngừng run rẩy, giống như tiềm long sắp thức tỉnh nhất phi trùng thiên…