Tinh Thần Châu

Chương 1058 : Người thủ mộ

Ngày đăng: 09:59 18/04/20


Nếu như cẩn thận quan sát, thì có thể nhìn thấy được những chiếc hố đủ các hình thù kì dị in ở trên mặt trăng. Mặt trăng không lồ treo ở trên không trung, làm cho người ta sinh ra một cảm giác, giống như tùy thời nó sẽ rơi xuống.

 

Tiếng thác đổ ầm ầm xen lẫn cùng thanh âm nỉ non vui mừng khấp khởi của Thận Vưu sau khi đã quay trở về nhà, hơn nữa trên không trung còn có mặt trăng khổng lồ, làm cho hai người sinh ra một loại cảm giác quái dị nói không nên lời.

 

Một lúc lâu sau, Thận Vưu mới hồi phục tâm tình, chậm rãi đứng lên lau hết nước mắt giàn giụa trên mặt. Dược Thiên Sầu ho khan một tiếng, chỉ lên mặt trăng tròn trên không trung hỏi: "Thận Vưu! Đó chính là mặt trăng phải không?"

 

"Hiển nhiên nó chính là mặt trăng!" Thận Vưu ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng cảm thán nói: "Mười lăm vạn năm qua, sau khi ta từ nơi này rơi xuống bên dưới thác nước, nhìn bầu trời không có ánh trăng cũng có chút không quen, vì thế ngay khi lần đầu tiên gặp mặt nhóm Minh Hà Thủy Tộc, hỏi bọn hắn ánh trăng và sao trên trời đâu hết cả rồi. Kết quả bọn hắn cho là ta đang muốn đùa giỡn bọn hắn, vì thế mới chạy theo truy sát ta!"

 

Thương Vân Tín nghe vậy si ngốc quay đầu lại nhìn hắn, Dược Thiên Sầu cũng không nhịn được mà trắng mắt nói: "Minh Giới căn bản là không có mặt trăng cùng mặt trời, càng đừng nói đến ánh sao. Ngươi hỏi bọn hắn như thế, bọn hắn không cho rằng ngươi đang muốn đùa giỡn bọn hắn mới là chuyện lạ, đáng người ngươi bị truy sát ah!"

 

"Phải ah!" Thận Vưu thổn thức cảm khái nói: "Nhưng lúc trước ta chưa từng đi ra ngoài, nào đâu biết rằng Minh giới sẽ không có nhật nguyệt đây. Hiện giờ ngẫm lại, sở dĩ rơi vào tình trạng giống như lúc trước, đều là bởi vì ngày ấy hỏi thăm ánh trăng ở đâu. Nếu không thì có thể sớm quay trở về nhà rồi."

 

Dược Thiên Sầu vỗ vai Thận Vưu an ủi nói: "Chuyện này không thể trách ngươi, đều là ánh trăng gây ra họa, đã qua rồi thì để nó qua đi! Hiện giờ ngươi cũng quay trở về nhà rồi, hãy kể cho những người khác nghe về thế giới bên ngoài, những gì mà bản thân ngươi đã từng trải nghiệm! Nếu ngươi không đi ra ngoài du lịch mười lăm vạn năm, thì làm sao biết được ở Minh giới sẽ không có ánh trăng đây?"

 

"Xuy..." Thương Vân tín nhịn không được cười xuy một tiếng, chưa thấy qua ai an ủi người khác như vậy, những lời đó thì có khác gì là xát muối lên trên miệng vết thương.

 

Quả nhiên, Thận Vưu diễn cảm nhăn nhó nói: "Nếu như tiêu phí mười lăm vạn năm thời gian chỉ để biết Minh giới có ánh trăng hay không, thì ta đây thà tình nguyện không biết chuyện này ah! Nếu như ta an tâm tu luyện mười lăm vạn năm qua, nói không chừng tu vi bây giờ sớm đã đột phá tới cảnh giới Minh Hoàng kỳ rồi."

 

"Mẹ nó! Vậy ngươi chậm rãi hối hận đi thôi! Lão tử chẳng thèm quản tới nhà ngươi nữa." Dược Thiên Sầu có cảm giác như lòng hảo tâm của mình bị người khác chà đạp. Nhưng sau khi trải qua cơn tức giận, lại bình thản nói: "Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu tiếp?"

 
"Không cần biết Tất Trường Xuân xông vào hướng nào. Tóm lại đều phải tiến qua ngọn núi này. Chúng ta liền đi theo sơn đạo xuống dưới tìm kiếm, thuận đường tìm người hỏi thăm thử xem!" Thận Vưu bất đắc dĩ nói.

 

Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn quanh bốn phía, hồ nghi nói: "Tìm ai hỏi bây giờ?"

 

"Hiển nhiên là đi tìm người thủ mộ hỏi thăm rồi." Thận Vưu quẳng ném ánh mắt về phía trước giải thích: "Ta nhớ ở gần đây không quá nửa ngày đường, sẽ có hai ngọn núi tiếp giáp nhau. Bản thân người thủ mộ ta cũng nhận thức, nhưng không biết Diêm Bà Bà còn tại thế hay không nữa, dù sao đã qua hơn mười lăm vạn năm rồi."

 

"Vậy thì tốt rồi!" Dược Thiên Sầu tùy tay xuất ra phi hành thoi, ba người đồng thời nhoáng lên, chỉ thấy Dược Thiên Sầu ho khan một tiếng nói: "Lão Thương! Tu vi ngươi cao nhất, cũng là ngươi khu sử phi hành đi. Như thế sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian hơn ah!"

 

Tên hỗn đản này vừa trở mặt cùng người ta, thế nhưng lại còn yêu cầu người ta hỗ trợ, quả nhiên đúng là mặt dày không biết xấu hổ. May mắn Thương Vân Tín đang không muốn tiêu phí thời gian vào những chuyện vô nghĩa, chỉ hừ lạnh một tiếng, quẳng ném ánh mắt khinh bỉ vào Dược Thiên Sầu, cuối cùng vẫn là đáp ứng. Theo phương hướng Thận Vưu chỉ đường, phi hành thoi gấp rút bay đi...

 

Địa phương không đến nửa ngày thời gian trong miệng Thận Vưu, ở dưới tay Thương Vân Tín thì càng không cần phải nói đến, chưa tới hai canh giờ sau, phía trước mặt đã thấp thoáng trông thấy núi non chập chùng. Dưới sự chỉ dẫn của Thận Vưu, Thương Vân Tín giảm chậm tốc độ phi hành, bình tĩnh bay về phía đỉnh núi có tạo hình giống như một đầu quái thú.

 

Sau khi tới gần, liền nhìn thấy hai nắm mồ không tên, diện tích dài chừng trăm thước vuông, cao chưa tới mười thước, do tinh thể màu đỏ sậm kết thành nằm ở trên đỉnh núi, dưới ánh trăng sáng tỏ, thế nhưng chúng nó lại không hề phản chiếu ra ánh hào quang. Ngay gần đó không xa bao nhiêu, là một tòa trang viên, dùng đá dựng thành.

 

Dược Thiên Sầu và Thương Vân Tín lo lắng không yên đưa mắt nhìn nhau. Sau khi thu hồi phi hành thoi, Thận Vưu liền bay tới phía trước, chắp tay cất cao giọng nói: "Diêm Bà Bà có ở đây không, Tiểu Thận tới thăm ngài ah!"

 

Lúc này bên trong trang viên tĩnh mịch, bỗng nhiên truyền ra thanh âm " nha" một tiếng kinh ngạc. Theo sau nói: "Ta còn tưởng là ai, hóa ra chính là Tiểu Thận ah! Nhiều năm qua ngươi không tới đây chơi, ta còn tưởng rằng ngươi đã quên mất ta rồi chứ!"