Tinh Thần Châu
Chương 1078 : Luyện vũ nghệ
Ngày đăng: 09:59 18/04/20
Tiên giới, Cực Lạc Tiên Cảnh, Thanh Lê Cung...
Trong Cực Lạc Tiên Cảnh có khoảng chừng gần ngàn đỉnh núi, những tòa cung điện kiến trúc độc đáo, đại khái cũng có gần ngàn kiểu dáng khác nhau, nhưng địa phương thanh tĩnh vắng vẻ như Thanh Lê Cung thì lại không có nhiều, có lẽ nên dùng từ yên lặng an tường để hình dung mới là chính xác nhất. Bởi vì nó không có ẩn hàm lệ khí hay âm mưu quỷ kế tranh đấu nhau.
Ít nhất nhìn vẻ bề ngoài của tòa Thanh Lê Cung này là như thế, bất quá đó cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, trình độ náo nhiệt ở bên trong thì không nơi nào ở Cực Lạc Tiên Cảnh có thể so sánh.
Giữa trung tâm Thanh Lê Cung có một gian phòng chiếm diện tích rộng lớn, ở dưới mái hiên rêu xanh bao phủ, cánh cửa gỗ mang theo hương vị cổ kính vẫn đóng chặt im lìm, đứng ở bên ngoài sẽ không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì. Nhưng nếu bước chân vào bên trong, lập tức sẽ nhìn thấy những bước chân đi xiêu vẹo cùng lời ca êm ái, vô cùng hấp dẫn.
Bên trong căn phòng này không gian thoáng mát, dưới sàn nhà được trải đá xanh trơn nhẵn, có thật nhiều người đang ôm các loại nhạc khí uyển chuyển cất tiếng hát, xung quanh là vũ cơ với dáng người nổi bật. Từ bên ngoài nhìn vào không thấy động tĩnh gì, hiên nhiên là căn phòng này đã bày kết giới cách âm, mọi người cùng nhau thả hồn theo âm luật, mặc tình vui chơi.
Nhưng hôm nay bầu không khí trong căn phòng này, không có hân hoan vui sướng như bình thường. Bởi vì các nàng đang cần phải phối hợp toàn lực, chỉ điếm cho nhân vật chủ chốt, hiến khúc chúc mừng cho ngày đại hôn của Tiên Đế cùng Tiên Hậu, đang ở trong Thanh Lê Cung mài luyện. Các nàng phối hợp nhiều lần với cái nhân vật chủ chốt kia, nhưng cái nhân vật chủ chốt kia ở trên phương diện này ngu dốt không phải bình thường, thi thoảng làm sai một động tác, liền liên lụy tới rất nhiều người phải dừng lại.
"Mẹ nó! Ta không chơi nữa..." Một thanh âm bi phẫn bỗng nhiên vang lên khắp gian phòng, Dược Thiên Sầu mệt mỏi ngã nhoài xuống dưới sàn nhà, giống như một đống bùn nhão, nằm im không hề nhúc nhích.
Dược Thiên Sầu nghe vậy thì á khẩu nhìn nàng, cái gì mới gọi là nhân sĩ chuyên nghiệp đây? Người trong nghề vừa ra tay liền biết có thật hay không, người ta chỉ thoáng liếc mắt đã nhìn thấu thủ khúc này không phải là do minh làm ra...Hắn muốn ngoan ngoãn thừa nhận, nhưng vừa nghĩ đâm lao thì phải theo lao, nếu thừa nhận cùng cố tình lừa gạt Kim Thái thì có gì khác nhau đâu, cho nên sau đó Dược Thiên Sầu liền quyết định đánh chết cũng không thể thừa nhận.
Theo sau, chỉ thấy Thanh Nương chuyển biến thần sắc, khẽ thở dài nói: "Nhưng tin tức ở trong tam giới còn nói cho ta biết, có người đã tận mắt chứng kiến ngươi làm ra thủ khúc, nên ta hiểu được, sau khi ngươi nhận được pháp chỉ của Tiên Đế, vì muốn làm vui lòng Tiên Đế cùng Tiên Hậu cho nên đã xuất thủ hành văn tạo ra, hẳn không phải là chiếm đoạt từ người khác mà có. Ta đây mới tin tưởng, ở trên đời này thực sự là có kỳ tài ngút trời, có thể trình diễn vũ nghệ cùng ngươi biểu diễn thủ khúc này chính là vinh hạnh của ta!" (đoạn này chắc tác giả lú lẫn, hoặc nhầm nhọt gì đó, hoặc cố tình làm cho Thanh Nương nhầm lẫn, vì bài này tặng cho 1 trong số mấy nữ của ku sầu rùi mà. Bó tay!)
"A..." Dược Thiên Sầu nghe vậy, thì không khỏi xấu hổ cười nói: "Ngươi đừng nói khoa trương như vậy chứ? Người vinh hạnh hẳn là ta mới đúng."
Hắn không sao hiểu nổi, nữ nhân như thế nào đều thích nghe mấy cái lời nỉ non đó, năm xưa nếu không phải trông thấy Bạch Tố Trinh bị giam bên trong hang động cấm địa của Thanh Quang Tông, mà chính hắn lại muốn lôi kéo làm quen, thì nhất định là sẽ không có cái trò loạn thất bát tao này, bản thân hắn cũng không nghĩ qua, mấy cái thứ này lại sẽ nổi tiếng như vậy. Bởi vậy có thể thấy được, thế giới này văn hóa tinh thần có bao nhiêu nghèo túng, phỏng chừng trên phương diện này đã chiết khấu hết cho tiền thể mất rồi...
"Ngươi cũng không cần khiêm tốn, tốt chính là tốt, nhưng vẫn có địa phương không tốt, tuy rằng ngươi kỳ tài ngút trời, nhưng lại không am hiểu trình diễn hòa phối tiết tấu. Nhìn ra được, trụ cột của ngươi ở trên phương diện này rất kém cỏi, hoàn toàn chỉ là dựa vào thiên phú mà làm ra thủ khúc thôi."
Thanh Nương nói xong, bỗng nhiên hơi ngập ngừng một chút, thần tình trở nên nghiêm túc hơn, nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, trịnh trọng nói: "Kỳ thật, bằng vào thiên phú của ngươi ở trên phương diện này, thì đâu cần phải làm chưởng môn của Thiên Hạ thương hội, suốt ngày chỉ lo đánh đánh giết giết. Nếu như ngươi nguyện ỹ, sau ngày đại hôn của Tiên Đế, ta có thể giúp ngươi gia nhấp Tiên Cung, và mời ngươi về Thanh Lê Cung làm phó cung chủ, cam đoan so với ngươi ở bên ngoài đánh đánh giết giết còn thu hoạch được nhiều tài nguyên tu luyện hơn mấy phần, như thế nào?"