Tinh Thần Châu

Chương 1117 : Đông Phương Tinh

Ngày đăng: 10:00 18/04/20


Bị quở mắng Lục Nhi hoảng hốt ném thanh kiểm trong tay xuống, xoa cái trán bị gõ, ủy khuất nguýt miệng nói: "Mọi người ở trong này chơi mạt chược, đánh như thế nào cũng nhường ta thắng, rất không có ý nghĩa ah!"

 

"Lại muốn chơi mạt chược nữa sao! Tu vi không tấn thăng thêm chút nào, đừng hòng nghĩ chơi nữa!" Mộc Nguyên Tử buồn bực mắng, quải trượng không chút lưa tình gõ xuống đầu Lục nhi, khiến cho nàng phải giơ hai tay lên ôm trán kêu oa oa.

 

Chơi mạt chược sao? Dược Thiên Sầu nghe vậy thần tình suy sụp, nhìn chằm chằm vào hai ông cháu nhà này, không nghĩ qua cái trò mạt chược kia cũng đang thịnh hành ở Mộc Sát Hải.

 

Lúc này, Mộc Nguyên Tử nâng quải trượng lên, chỉ thẳng vào hắn, buồn bực thóa mạ nói: "Đều là hảo sự do ngươi làm. Sau này nếu ngươi còn dám gặp Lục nhi thêm nữa, ta dùng quải trượng này đập chết nhà ngươi!"

 

"Ách..." Dược Thiên Sầu nghe vậy đau răng không thôi, không nghĩ qua ta cứu cháu gái ngươi lúc trước là chuyện tinh sai trái. Quả thực là cái thứ không biết điều, lão nhân này so với Kim Thái cùng Bạch Khải còn muốn thất đức hơn nhiều. Bất quá người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu ah!

 

"Mộc lão tiền bối, ta biết mình làm sai rồi, chuyện này..." Dược Thiên Sầu ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm, theo sau liếc mắt nhìn chung quanh, yết ót hỏi: "Không biết vãn bối sẽ ly khai nơi này bằng phương pháp nào?"

 

Nhưng trong lòng thì đang thầm nghĩ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chờ lão tử gieo xong ấn ký thuấn di, ngày nào đó sẽ quay trở lại chém đứt đầu lão gia hỏa thất đức này. Xem ai hung hăng càn quấy hơn ai!

 

Lục nhi đang vươn hai tay ôm đầu, nhất thời trợn trừng hai mắt lên, nói: "Dược Thiên Sầu! Ngươi muốn đi ngay ư?"

 

Theo sau nàng dùng ánh mắt vô tội nhìn về phía gia gia, trong nhãn tình tràn ngập hy vọng, có vẻ như đang muốn khẩn cầu Mộc gia gia sẽ lưa Dược Thiên Sầu nán lại đây.

 

Mộc Nguyên Tử dứt khoát quay đầu nhìn sang phía khác, lười quan tâm đến nàng, ánh mắt trành về phía Dược Thiên Sầu, gằn từng chữ nói: "Ngươi tu luyện pháp quyết thuộc tính mộc ư?"

 
 

Lục nhi nghe vậy thì liên tục gật đầu tán thành, nàng không có quản nhiều cũng không suy nghĩ cho gia gia của minh, cước bộ dưới chân bình ổn, đi tới bên người Dược Thiên Sầu, rất có hương vị giống như bắt cá hai tay ah!

 

Chẳng lẽ tiểu tử này có thiên phú bầm sinh, có khả năng ngửi thấy mùi hương Mộc Linh, mà nguyên nhân chính minh cũng không hiếu rõ?

 

Nhất thời Mộc Nguyên Tử trầm ngâm không nói, xưa nay hắn vẫn luôn cho rằng mình là một người thế ngoại cao nhân, kiến thức uyên thâm. Ngay cả Ma Thần Dạ năm xưa tung hoành tam giới, nhìn thấy hắn cũng phải cung kính kêu một tiếng "tiền bối", chuyện tình này để cho hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo bấy nhiêu năm qua. Chẳng lẽ hiện giờ sẽ gây oan uổng cho một gã tiểu bối vô danh hay sao?

 

Trong lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng bản thân ẩn cư nhiều năm, cũng là một người cầm lên được, thì sẽ buông xuống được, nên sau khi trầm ngâm một hồi, liền quả quyết nói: "Lần này ta sẽ bỏ qua cho ngươi. Nếu ngày sau lão phu biết ngươi đang hồ lộng ta, thì coi như ngươi lên trời xuống đất, ta cũng sẽ tìm ngươi tính sổ."

 

Nói dứt lời, liền vung trượng khai mở huyền môn, thả Dược Thiên Sầu rời đi.

 

"Chậm đã!" Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, vươn tay ra ngăn cản: "Chuyện tinh này để sau hãy nói, cùng cái thử không giảng giải lý lẽ như ngươi, cũng không cần phải khách khí làm gì. Từ hôm nay trở đi, chúng ta đường ai người nấy đi, nhưng trước tiên phải tính món nợ cũ cho rõ ràng cái đã."

 

"Nga! Ta còn thiếu nợ ngươi cái gì nào?" Mộc Nguyên Tử cười lạnh, chống quài trượng xuống, bày ra hình dáng cường ngạnh hỏi.

 

Dược Thiên Sầu vươn tay chỉ sang Lục nhi, lòng đầy căm phẫn nói: "Lúc trước mấy gẫ cao thủ đùa bỡn Lục nhi, ta mạo hiểm tánh mạng cứu nàng, hơn nữa còn giữ tròn trinh trắng cho nàng. Khoản này tính bao nhiêu tiền? Khoản này làm sao tính đây?"